Editor: Đại gia mì hảo hảo
Tầm mắt của Tiếu Huyên dừng lại trên người Kiều Trác Phàm đang ngồi trước bàn làm việc. . .
Chẳng lẽ, Tiếu Bảo Bối cho là hiện tại có Kiều Trác Phàm tới làm chỗ dựa, cho nên cô ấy có thể tùy ý làm bậy như thế?
Nhưng nếu như, Kiều Trác Phàm không có ở đây?
Nghĩ như vậy, nháy mắt trong đầu Tiếu Huyên nghĩ tới một người. . .
"Tiếu Bảo Bối, hãy đợi đấy!"
Nếu Tiếu Bảo Bối trực tiếp nói cô ta có thủ đoạn gì cứ giở hết ra thì cần gì cô ta phải che giấu nữa?
Hơn nữa, quan hệ giữa hai nhà bọn họ đã là thủy hỏa bất dung. Như vậy, che giấu còn ý nghĩa gì nữa?
"Vậy cô cứ ở đó mà chờ tin tốt lành đi!" Thấy cặp mắt tràn đầy khiêu khích của Tiếu Huyên, đột nhiên Tiếu Bảo Bối cất lời .
Mà lúc Tiếu Huyên nghe lời này của Tiếu Bảo Bối, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Lộ ra nụ cười nhiều thêm mấy phần châm chọc. . .
Sau đó, Tiếu Huyên xoay người định rời đi.
Thật ra thì cô ta muốn nhân cơ hội này, trở về báo cho mẹ cô ta tin tức này, rồi bọn họ còn phải nhanh chóng chuẩn bị tiền, thu mua toàn bộ số cổ phiếu lẻ của Tiếu thị.
Tiếu Bảo Bối thì sao?
Thật ra thì, cô làm sao lại không biết ý định này của Tiếu Huyên?
Muốn đoạt được Tiếu thị, trước mắt thì biện pháp nhanh nhất tốt nhất chính là mau chóng thu mua cổ phiếu lẻ trên thị trường.
Cứ như vậy, hiện tại tình hình cổ phiếu của Tiếu thị suy giảm đến mức này chính là cơ hội tốt cho bọn họ.
Tối hôm qua cô đã lo lắng chuyện này đến mức không ngủ được, nhưng sau đó Kiều Trác Phàm nói cho cô biết,diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn hiện tại chuyện này không cần phải gấp. Chưa tới cuối cùng sao biết được ai thắng ai thua!
Lúc đó, Tiếu Bảo Bối đã cảm thấy Kiều Trác Phàm còn có tính toán phía sau.
Mặc kệ cô gặng hỏi thế nào, Kiều Trác Phàm cũng không chịu nói cho cô biết. Ngay cả đem mình ra để dụ dỗ anh cũng không hỏi được gì!
Thật ra thì, những chuyện này đều bởi vì Kiều đại gia biết hiện tại trong bụng Tiếu Bảo Bối còn một tiểu bao tử.
Nếu là bây giờ làm ra chuyện gì với Tiếu Bảo Bối mà nói, Kiều Trác Phàm sợ sẽ tổn hại tới cô.
Cho nên Tiếu Bảo Bối dụ hoặc anh hết lần này đến lần khác không khác nào chỉ đốt lửa lại không thể phụ trách dập lửa.
Cho nên, Kiều đại gia tỏ ra mình rất có khí tiết, quả quyết đẩy Tiếu Bảo Bối ra.
Đối với chuyện tối qua, Tiếu Bảo Bối vẫn còn có chút bất mãn, sáng sớm thức dậy đã dùng ánh mắt ai oán nhìn theo anh.
Nhưng cho dù là như vậy, Kiều Trác Phàm cũng không định nói ra kế hoạch của mình.
Lúc này, lời thề son sắt của Tiếu Huyên lại khiến Tiếu Bảo Bối một lần nữa đem ánh mắt lo lắng chuẩn xác rơi vào trên người Kiều Trác Phàm.
Nhưng cô nhìn hơn nửa ngày cũng không thấy Kiều Trác Phàm có động tĩnh gì.
Tiếu Bảo Bối buồn bực, chẳng lẽ tính toán phía sau của Kiều Trác Phàm chính là để mặc cho mẹ con bọn họ thích làm gì thì làm sao?
"Tiếu Huyên. . ."
Tiếu Bảo Bối không lấy được đáp án mình muốn từ phía Kiều Trác Phàm bên kia, có chút nổi cáu. Vốn định gọi Tiếu Huyên lại, gây cho cô ta chút phiền toái, tránh việc cô ta nhanh chóng trở về báo tin Tiếu Vi.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng làm việc của Tiếu Bảo Bối bị đẩy ra.
Người đứng ở cửa là thư ký riêng mà Tiếu Bảo Bối mới chọn từ phòng thư ký hôm trước.
Người đứng ở cửa run rẩy gọi Tiếu Bảo Bối: "Tiếu tổng. . ."
"Xảy ra chuyện gì?" Vốn Tiếu Bảo Bối còn muốn hỏi tại sao thư ký này lại không biết phép tắc như vậy, vào mà không biết gõ cửa à.
Nhưng ngay lúc này, một bóng người xuất hiện sau lưng thư ký, trực tiếp đi vào phòng làm việc.
Là một nữ nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi. Mặc váy dài tinh xảo, nhưng đường cong xinh đẹp của chiếc váy lên trên người bà ta lại chẳng thấy đâu.
Bởi vì, chỉ trách trên người bà ta thực sự có quá nhiều mỡ thừa đi.
Một chiếc váy như vậy, kém chút nữa là không bao hết được thân hình núc ních của bà ta.
Ngay cả Tiếu Bảo Bối nhìn thấy cũng yên lặng cầu nguyện thay bà ta, hi vọng cái váy co dãn tốt hơn một chút, đừng chật cứng như vậy!
Chỉ là nữ nhân mập mạp này, bọn họ thật sự không nghĩ ra vì sao bà ta lại đến tìm Tiếu Bảo Bối là.
Cho nên, khi nữ nhân mập mạp này xuất hiện, A Vĩ đã nhanh chân đ tới bên cạnh Tiếu Bảo Bối.
Nếu nữ nhân này dám gây ra chuyện gì không tốt cho Tiếu Bảo Bối, A Vĩ nhất định sẽ khiến bà ta hối hận vì đã xuất hiện trên thế giới này.
Nhưng ngay khi A Vĩ và Kiều Trác Phàm bắt đầu dựng lên phòng bị nữ nhân này, thì ai mà biết bà ta dừng lại một chút rồi đi thẳng về phía bên kia.
Mà hướng bà ta đi tới là vị trí của Tiếu Huyên.
Tất cả mọi người trong phòng đều không kịp phản ứng, vóc người của bà ta y hệt như một quả cầu nhưng lại đi với tốc độ người bình thường đều khó có thể đạt được mà vọt tới trước mặt Tiếu Huyên, rồi quăng vào mặt cô ta một bạt tai.
Một cái tát vang dội, âm thanh còn vọng lại trong phòng làm việc.
Tiếu Bảo Bối nghe được âm thanh này, cũng có chút sợ hãi nhíu chặt lông mày.
Về phần Tiếu Huyên, cô ta bị đánh cho, đến mức mất đi thăng bằng, trực tiếp đã ngồi xuống đất.
Chứng kiến một màn như vậy, Tiếu Bảo Bối không tự chủ đem tầm mắt dừng lại trên người Kiều Trác Phàm.
Cô vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc tính toán phía sau của Kiều Trác Phàm là cái gì. Thậm chí thời điểm Tiếu Huyên chuẩn bị ra khỏi phòng làm việc của cô,diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cô còn có chút tức giận lại vừa sốt ruột, muốn tự mình dùng thủ đoạn bỉ ổi để khiến Tiếu Huyên ở lại.
Thật sự không nghĩ đến, trước khi Tiếu Huyên rời đi lại xảy ra tình huống như vậy, chuyện này thực sự khiến Tiếu Bảo Bối có chút kinh hãi.
Chẳng lẽ, đây chính là tính toán của Kiều Trác Phàm.
Nhưng lúc ánh mắt kinh ngạc của Tiếu Bảo Bối dồn lên người Kiều Trác Phàm bên kia, lại thấy trong mắt anh cũng tràn đầy sự kinh ngạc.
Dễ thấy thì chuyện trước mắt không phải là Kiều Trác Phàm tìm người đến để diễn kịch.
Vậy rốt cục người này là ai?
Tại sao lại tìm đến cửa ngay thời điểm mấu chốt này, vả mặt Tiếu Huyên?
Lúc Tiếu Bảo Bối còn đang buồn bực không thôi, thì nữ nhân béo kia lại tiến đến nắm tóc Tiếu Huyên, lôi cô ta từ dưới mặt đất kéo lên, rồi tát thêm một cái nữa. . .
"Rốt cục bà là ai! Tôi nói cho bà biết, bà dám đánh tôi. . . tôi sẽ cho người giết chết bà!" Lần nữa bị đánh, mặt Tiếu Huyên đã sưng vù lên.
Dạo gần đây, không biết đời cô ta bị đảo ngược thế nào mà suốt ngày ăn tát.
Người đánh cô ta hôm này, ngay cả gặp mặt một lần cũng chưa!
Cô có thể không tức giận sao?
Mà hôm nay, là do Tiếu Bảo Bối gọi cô ta đến phòng làm việc này.
Tiếu Huyên trực tiếp đẩy trách nhiệm cho việc mình bị đánh lên người Tiếu Bảo Bối, cho rằng Tiếu Bảo Bối gọi người tới đánh cô ta, diễn lên một màn kịch như vậy.
"Tiếu Bảo Bối, tôi nói cho cô biết, nếu cô không để cho người của cô dừng lại, thì ngay bây giờ tôi sẽ đi kiện cô!" Tiếu Huyên bị kéo tóc, đau đến mức nhăn nhó mặt mày, đâu còn cái gọi là xinh đẹp.
Không ngờ trong tình huống như vậy mà nữ nhân này còn sức hô to gọi nhỏ với Tiếu Bảo Bối.
Điều này khiến Kiều Trác Phàm có chút ngoài ý muốn cảm thấy nữ nhân này thật hăng hái.
Nhưng đoán chừng cô ta đã nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tiếu Bảo Bối.
Vừa nhìn ai cũng biết nữ nhân béo kia tuyệt đối không phải do Tiếu Bảo Bối gọi tới, vì sao Tiếu Huyên lại không nhận ra điểm này?
Nhưng lời nói vừa rồi của Tiếu Huyên, Tiếu Bảo Bối bên này còn chưa kịp trả lời thì nữ nhân béo kia lại mạnh mẽ quăng cho cô ta một cái tát, đánh cô ta lần nữa phải ngã về phía sau.
Sau khi đánh xong, bà ta mới lên tiếng: "Còn muốn vu khống? Được, mày đi thử tao xem! Tao ngược lại muốn xem thử, mày đi kiện, tòa sẽ bắt tao hay bắt cái loại tiểu tam không biết xấu hổ như mày!"
Tiểu tam không biết xấu hổ?
Đến khi nghe thấy cách xưng hô này, tất cả mọi người trong phòng làm việc mới ý thức được thân phận của nữ nhân béo này.
Xem ra, đây chính Thẩm phu nhân chứ ai?
Như hình đăng trên báo thì bà ta trực tiếp bắt gian tại giường.
Hiện tại, mặc kệ ai nói hộ cho Tiếu Huyên, đều không có tác dụng!
Không trách được thời điểm nữ nhân béo này tới, ánh mắt lại tràn ngập hận ý nhìn chằm chằm vào Tiếu Huyên!
Nỗi đau bị cướp chồng này, làm nữ nhân ai có thể dễ dàng tha thứ!
Mà Tiếu Huyên, đã dẫm vào bãi mìn của nữ nhân này.
Không trách được, bà ta lại đánh cô ta điên cuồng như vậy!
Tiếu Bảo Bối cũng đã hiểu ra, trước giờ cô ta có tiếng là thông minh khéo léo nhanh nhẹn mà lại không biết tại sao nữ nhân béo kia đánh mình sao?
Giờ phút này, cô ta đưa tay lên ôm đầu, liên tục cầu xin được tha thứ : "Tôi. . . Tôi không cố ý! Tôi thật sự không cố ý. . ." Quả thật, không phải cô ta cố ý.
Nếu không phải cô ta dùng bộ chén đũa kia, cũng không đến mức phải lên giường cùng Thẩm Tổng.
Nhưng hình như Tiếu Huyên đã quên mất, nếu không phải cô ta bôi thuốc lên bộ chén đũa đó, thì làm sao xảy ra chuyện như vậy được? Cho nên, xét đến cùng, vẫn là do cô ta tự mình tạo nghiệt, chẳng oán trách ai được.
Nhưng bản thân cô ta còn chưa ý thức được mình đã tự tạo nghiệp, còn không ngừng trốn tránh trách nhiệm, càng làm cho người ta không thể dễ dàng tha thứ.
Nhất là vị chính thất vừa tìm kia, chuyện này với bà ta mà nói thật sự giống như đánh Tiếu Huyên một bàn tay sau đó nói với cô ta là mình không cố ý.
Nghe Tiếu Huyên nói như vậy, đôi môi tô của nữ nhân kia đột nhiên nhếch lên một nụ cười quỷ dị: "Mày đã leo lên giường nam nhân của ta, lên cả mặt báo, giờ mày còn dám nói mày không cố ý? Cái thử không cần mặt mũi, làm đ* mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết!"
Thấy nét mặt của nữ nhân béo ngập tràn lửa giận, Tiếu Huyên cũng ý thức được lời mình vừa nói không khác nào trực tiếp châm dầu vào lửa.
Lúc này mới ý thức được nguy hiểm đến gần, Tiếu Huyên vội vàng lui về phía sau. . .
"Không, bà nghe tôi giải thích! Chuyện này thật sự không giống như bà đã nghĩ, tôi và Thẩm Tổng là . . ."
"Không phải mày muốn nói là mày và ông ta trong sạch chứ? Cũng đã nằm cùng nhau trên một cái giường rồi, mày tưởng tao ngu ngốc để mày đùa bỡn có phải hay không!"
"Tôi. . ."
Tiếu Huyên lần này mới biết cũng có lúc mình á khẩu không trả lời được.
Hơn nữa, bây giờ cô ta còn bị các đồng nghiệp đứng bên ngoài chứng kiến với ánh mắt tràn ngập chế giễu. . .
Lần này, cô ta nhận ra mình thua triệt để thật rồi.
Danh Sách Chương: