Mục lục
Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Táo đỏ phố núi

Bảo Bối…” Quý Xuyên có chút không tiếp nhận được sự thật ở trước mắt.

Một giây này, sắc mặt của Quý Xuyên tái nhợt nhìn rất đáng sợ.

Hai tay của anh ta đặt ở hai bên đùi, dần dần nắm chặt lại. Cho tới khi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, vang lên những tiếng kêu nho nhỏ.

Có lẽ, anh ta không ngờ được người con gái mà anh ta tiện tay vứt bỏ, lại có thể trong một thời gian ngắn tìm được chú rể thay thế.

Mà đúng ngay lúc này, giọng nói mang theo sự quyến rũ của Tiếu Huyên truyền tới: “Bảo Bối…”

Giọng nói này, cả hai người ở trong phòng đều nghe thấy.

Nhưng mà, không có ai nhúc nhích.

Tiếu Bảo Bối cảm thấy, là bọn họ đuối lý chứ không phải bản thân mình. Bọn họ đã phản bội cô, bây giờ còn có thể mặt dày vác mặt tới tham gia hôn lễ, vậy thì tại sao cô lại phải sợ?

Hơn nữa, không phải là Tiếu Bảo Bối không nhìn ra, thực ra hai người kia mang danh nghĩa tới tham dự hôn lễ, nhưng trên thực tế mà muốn tới để chê cười cô.

Bọn họ muốn xem trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, tìm đâu ra được chú rể!

Đột nhiên, trong đầu của Tiếu Bảo Bối thoáng hiện lên cảnh tượng trong quán cà phê hôm đó, hai người Quý Xuyên và Tiếu Huyên đã nịnh hót Kiều Trác Phàm như thế nào. Một giây này, trong đầu của Tiếu Bảo Bối bắt đầu xuất hiện một suy nghĩ tà ác.

Không biết hai người này biết Kiều Trác Phàm là chú rể của ngày hôm nay, thì sẽ có vẻ mặt như thế nào?

Thật ra, nhìn thấy bộ dạng vô cùng thân thiết của chồng chưa cưới và người phụ nữ khác, tâm tình của Tiếu Bảo Bối thực sự không được tốt lắm. Dù sao thì, những năm tháng qua, tình cảm của cô đối với người đàn ông này là thật tình.

Cũng không biết vì sao, tất cả những sự đau buồn này đều bị suy nghĩ tà ác kia ở trong đầu mình lấn át hết…

“Bảo bối!” Lúc Tiếu Huyên đi vào, nhìn thấy Quý Xuyên và Tiếu Bảo Bối đối diện với nhau nhưng không ai nói gì. Trong lúc nhất thời, nụ cười mà cô ta nỗ lực duy trì có chút nhạt đi.

Nhưng mà Tiếu Huyên chính là Tiếu Huyên.

Chỉ thiếu kiên nhẫn trong một thời gian ngắn ngủi, cô ta lại thể hiện ra khuôn mặt tươi cười: “Quý Xuyên, thì ra anh ở đây, báo hại em đi tìm anh nãy giờ!”

Cô ta uốn éo một cái, sau đó đi tới trước mặt của Quý Xuyên, khoác tay vào khuỷu tay của Quý Xuyên, sắm vai một đôi yêu nhau vô cùng thắm thiết, nhưng mà là muốn nhắn nhủ tới Tiếu Bảo Bối, người đàn ông này là của Tiếu Huyên!

Mà Tiếu Bảo Bối cũng nhìn thấu ý đồ của cô gái này: “Chị họ, anh rể họ bắt mắt như vậy, chị cũng nên trông chừng cho kỹ vào! Nếu lỡ như ngày nào đó không nhìn thấy nữa, đến lúc đó chị lại hoảng hốt!” Không phải như vậy sao? Đính hôn xong lại có thể tuỳ tiện kéo người khác đi đăng ký kết hôn, người đàn ông như vậy lấy gì để cam đoan anh ta có thể toàn tâm toàn ý với chị cả đời?

Nụ cười ngụ ý của cô, không thể nghi ngờ là một kích thích cho hai người có mặt ở đây.

Ba chữ “anh rể họ” kia, khiến cho gương mặt của Quý Xuyên giống như ăn phải phân, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa cứng ngắc.

Còn Tiếu Huyên, nghe thấy câu nói này của Tiếu Bảo Bối, trong mắt của cô ta tràn đầy tức giận. Bởi vì theo ý của cô ta, ý tốt nhắc nhở của Tiếu Bảo Bối, lại giống như là một mùi thuốc súng.

Nhưng mà cô ta là Tiếu Huyên, cho dù cô ta có tức giận và kinh ngạc như thế nào đi nữa, cũng sẽ không thể hiện lửa giận của mình ra.

“Bảo Bối, cám ơn sự nhắc nhở của em! Vậy thì, chị cũng chúc em gả cho người chồng như ý!” Khuôn mặt nở ra nụ cười thắng lợi, Tiếu Huyên kéo Quý Xuyên đang đơ ra như cọc gỗ chậm rãi rời đi…

Tiếu Huyên không hổ là người thân của cô. Cô ta luôn biết đâm dao vào chỗ nào, sẽ khiến cho Tiếu Bảo Bối đau đớn nhất.

Người chồng như ý của cô, sớm đã trở thành vật trong tay của Tiếu Huyên.

Bây giờ, Tiếu Huyên chỉ thay đổi cách thức để nói cho cô biết sự thật này mà thôi.

Cho tới khi bóng dáng của hai người này biến mất khỏi căn phòng, lúc này Tiếu Bảo Bối mới từ từ ngã ngồi xuống một bên. Lòng bàn tay hơi đau một chút, xoè bàn tay ra cô mới phát hiện, thì ra đã bị rớm máu.

Nhưng mà vết đau của cơ thể, lại không bằng một phần nhỏ ở trong lòng…

- -đường phân cách - -

Hơn trăm chiếc xe sang trọng, tạo thành đội hình tam giác, hướng tới công viên quốc tế SH.

Đội ngũ chú rể chậm rãi tới đón dâu như vậy, tuyệt đối là một cảnh tượng tuyệt đẹp.

Lúc dàn xe này chậm rãi đi trên phố, trên đường còn cố ý cho người rải cánh hoa hồng tươi mới, vô số cánh hoa tung bay.

Tất cả cảnh tượng này, đẹp tuyệt vời. Trong không khí, thoang thoảng mùi hoa hồng thơm ngát…

“Đến, đến rồi!” Lúc này Tiếu Đằng đang định đi tìm Tiếu Bảo Bối thì nghe thấy như vậy, không khỏi nhíu mày lại.

Lúc sáng nay Tiếu Đằng tới đây, thì đã mơ hồ nhận thất có gì đó không thích hợp.

Ông muốn tổ chức cho Tiếu Bảo Bối một hôn lễ cả đời khó quên, muốn bao trọn cả công viên quốc tế SH.

Cũng đã bất chấp tự mình đi tới SH quốc tế mấy chuyến, cũng không hề được tiếp. Tự nhiên mới sáng sớm hôm nay, trợ ký của SH quốc tế là Hàn Tử gọi điện thoại tới nói là tổng giám đốc của bọn họ đồng ý cho bọn họ mượn công viên để tổ chức hôn lễ.

Đây cũng chỉ là một điểm trong đó, còn điểm khác nữa chính là Quý Xuyên.

Nhất là tới giờ phút này, Tiếu Đằng cũng chưa hề nhìn thấy Quý Xuyên. Đây là thái độ mà một chú rể nên có sao?

Mấy ngày nay, ông nhìn ra được là Tiếu Bảo Bối không vui. Nhưng mà hôn lễ sắp tới gần, cảm xúc của mỗi người ít nhiều gì cũng có chút bồn chồn lo lắng. Sợ khiến cho Tiếu Bảo Bối thêm gánh nặng, ông cũng không dám nói nhiều.

Nhưng hôm nay, thái độ của Quý Xuyên khiến cho ông vô cùng thất vọng. Ông đang định tới hỏi Tiếu Bảo Bối xem cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì, thì lại nghe thấy thông báo là đội ngũ của chú rể đã tới rồi.

Tiếu Đằng mang theo sự tức giận đi ra phía trước, khi nhìn thấy đội ngũ hơn trăm chiếc xe thể thao với số lượng có hạn trên thế giới, ánh mắt của ông hiện lên vẻ không hiểu.

Dựa theo sự hiểu biết của ông về Quý Xuyên, cậu ta căn bản không có năng lực làm ra đội ngũ hoành tráng như vậy.

Hơn nữa, Tiếu Đằng càng nghi hoặc hơn, khi dẫn đầu đoàn xe là chiếc Hummer.

Bên ngoài dát vàng, từ xa hoa đã không đủ để hình dung.

Chiếc xe như vậy, trên thị trường tuyệt đối không có. Rõ ràng, đây là chiếc xe được đặt hàng riêng.

Mà điều khiến cho Tiếu Đằng nghi hoặc chính là khí thế của chiếc xe này.

Không, nói đúng ra phải là khí thế của người trong xe này.

Có thể điều động mội đoàn xe sang trọng như vậy, người khiến cho người khác có cảm giác bị uy hiếp như vậy, Quý Xuyên tuyệt đối không có khả năng đó!

Một tiếng động vang tận mây xanh vừa dừng lại, hơn trăm chiếc xe hào nhoáng cũng dừng lại. Chiếc xe Hummer màu vàng dưới sự chú ý của mọi người, rốt cục cánh cửa xe cũng được mở ra.

Người đàn ông bước từ trên xe xuống, khiến cho tất cả mọi người ở đây không khỏi ồ lên kinh ngạc.

“Kiều thiếu? Kiều Trác Phàm?”

“Chuyện này tới cùng thì đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay Kiều thiếu là chú rể?”

Tiếu Đằng đã nhìn thấy người bước xuống từ chiếc xe Hummer trong tiếng ồ kinh ngạc của mọi người.

Mặc một bộ trang phục Tuxedo màu trắng đẹp mắt, tay cầm một bó hồng màu đỏ, dưới ánh mắt ngưỡng mộ và khát khao của mọi người anh tháo chiếc mắt kính xuống, không phải Kiều Trác Phàm thì là ai?

Nhưng mà Tiếu Đằng nhìn không hiểu, cuối cùng thì đang diễn ra trò gì vậy? Đây là hôn lễ của người khác, Kiều Trác Phàm ăn mặc giống như chú rể là có ý gì?

“Kiều thiếu, đây là…” Bất kể là Kiều Trác Phàm đang làm trò gì, chỉ với thân phận của anh, đã khiến cho Tiếu Đằng không thể nào xem nhẹ sự tồn tại của anh.

Câu hỏi của Tiếu Đằng còn chưa hỏi ra khỏi miệng, khoé miệng của Kiều Trác Phàm đã cong lên thành một nụ cười như có như không, lập tức nhìn về phía ông, nói: “Ba, hôm nay đường có hơi kẹt một chút, con đã tới chậm!”

Một tay của anh bỏ trong túi quần, rất tự nhiên thể hiện ra cảm giác cao quý tao nhã, đáy mắt không che giấu sự kiêu ngạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK