“Tiếu Bảo Bối, có lời gì muốn nói em cứ nói đi.” Ở trên đường trở về, Kiều Trác Phàm nhìn lướt qua Tiếu Bảo Bối đang ngồi trên ghế phụ, mở miệng.
“Làm sao anh biết tôi có lời muốn nói?” Tiếu Bảo Bối sững sờ, bị giọng nói hùng hậu của Kiều Trác Phàm làm tỉnh lại.
“...” Kiều Trác Phàm chỉ ném cho cô bộ mặt như cười như không.
Anh không nói cho cô biết, nếu anh lại không nhìn ra cô có lời muốn nói, vậy thực có lỗi với với cái sạt điện bị cô cắn cả buổi.
Hôm nay tới tham gia bữa tiệc của nhà họ Tiếu, Kiều Trác Phàm khá khiêm tốn đổi chiếc Porsche, bề ngoài không đoạt mắt như chiếc Hummer màu vàng kim hôm đó, nhưng những thiết bị bên trong xe, vẫn toát ra ánh sáng hào quang mê người trước sau như một.
“... Kiều Trác Phàm, vừa nảy là anh nói đùa sao?” Tiếu Bảo Bối đầu tiên là yên lặng cả buổi, lúc lên tiếng lần nữa hình như đã hạ rất nhiều quyết tâm.
Còn nữa, cô còn âm thầm quan sát Kiều Trác Phàm ngồi trên ghế lái, giống như đang chờ đợi cái gì.
“Đùa cái gì?” Nhìn anh như không hiểu ý của cô, nhưng nét vui vẻ trên khóe môi đã bị lộ quá nhiều.
“Anh biết tôi đang nói cái gì mà?”
Nhìn đôi mắt nghiêm túc của cô, ánh mắt Kiều Trác Phàm có chút ấm áp.
Xem ra, cô không hề ngốc như trong suy nghĩ của mấy người kia.
“Từ trước đến nay Kiều Trác Phàm tôi không mang chuyện hôn nhân ra nói đùa.” Xem cô, Kiều Trác Phàm cảm thấy mình nên thu hồi hình tượng bất cần đời như bình thường lại.
“Nhưng quyển sổ kia là giả, hôn lễ của chúng ta...” Cũng là giả.
Nhưng lời này còn chưa nói hết, Kiều Trác Phàm đột nhiên phanh xe dừng lại bên đường.
Theo quán tính cùng với tiếng phanh chói tai, làm Tiếu Bảo Bối sợ hãi ôm đầu.
Đợi đến khi bình tĩnh trở lại, Tiếu Bảo Bối lại lần nữa mở hai mắt ra, phát hiện một gương mặt tuấn dật phóng đại xuất hiện trước mặt cô. Mà trong tròng đen của anh, còn mang theo nét bỡn cợt.
“Kiều Trác Phàm, anh đến gần như vậy làm gì?” Cô chưa từng tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông như vậy, ngay cả Quý Xuyên cũng không có. Trong chiếc xe nhỏ hẹp, Tiếu Bảo Bối cảm nhận được mùi thơm nhàn nhạt trên người Kiều Trác ép thẳng vào mũi, làm tim cô đập nhanh hơn bình thường.
“Giấy chứng hôn là thật.” Giờ phút này, anh ngồi lại ghế lái, khôi phục vẻ kiêu ngạo mà anh luôn biểu hiện.
Anh bình tĩnh ném ra một câu như vậy, lại làm cho cô gái ngồi bên ghế phụ khiếp sợ không thôi.
“Không thể nào, tôi cũng chưa từng đi đăng ký, như thế nào...” Làm sao có thể?
Nhìn thấy đôi mắt Kiều Trác Phàm mang ý cười, đột nhiên Tiếu Bảo Bối có chút bối rối.
Người bình thường không tự mình đến cục dân chính đăng ký, xác thực không thể nào làm được.
Nếu như đối tượng là Kiều Trác Phàm, vậy thì khó mà nói.
Ngìn bộ dáng căng thẳng của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm đã đoán được cô đang nghĩ tới điều gì.
“Tiếu Bảo Bối, ban đầu là em chủ động gọ tôi làm chú rể.” Kiều Trác Phàm quyết định đánh đòn phủ đầu.
“Nhưng tôi chưa nói kết hôn thật.”
“Vậy em cũng không nói kết hôn giả, phải không?”
Một câu nói của anh, liền ngăn chặn một bụng tức của cô lại.
“Nhưng mà...” Lúc ấy là do cô bị phẫn nộ làm cho hồ đồ.
“Bất kể như thế nào, cũng đã kết hôn. Chẳng lẽ bây giờ em muốn đi về, nói cho cha em biết hôn sự của chúng ta là giả?” Giờ phút này vẻ mặt của Kiều Kiều Trác Phàm sáng lạn.
Hắn dáng tươi cười, dường như đều như vậy như tắm gió xuân, nhưng cũng là cao như vậy sâu khó lường.
Tiếu Bảo Bối tựa hồ chìm đắm trong gương mặt tươi cười của anh, sững sờ nhìn anh.
Gió nhẹ lướt qua lọn tóc của cô, làm mái tóc dài trở nên có chút lộn xộn. Nhưng thật giống như chưa lấy lại tinh thần, liền yên tĩnh nhìn chằm chằm Kiều Trác Phàm, dường như định từ kẻ hở kia, nhìn thấy một con người khác của anh.
Không đợi Tiếu Bảo Bối đáp lại, anh lại nói: “Nếu trái tim của cha em được đúc từ sắt thép, thì nói còn được. Nh7ng mà tôi nghe nói, hình như cha em bị bệnh tim. Chậc chậc...”
Kiều Trác Phàm cũng không nói tiếp nữa, chỉ nhìn Tiếu Bảo Bối.
“...” Khi nhắc đến cha, Tiếu Bảo Bối đã phục hồi tinh thần lại. Hai tay đặt trên túi xách, vặn thành bánh quai chèo. Nhưng lúc này, lòng Tiếu Bảo Bối còn xoắn hơn của bánh quai chèo.
Kể từ khi mẹ không nói một câu mà đi mất, tim cha cũng không còn tốt nữa. Những năm này, Tiếu Bảo Bối và cha sống nương tựa lẫn nhau, mỗi lần kiểm tra sức khỏe đều có cô đi cùng. Có thể nói, cô là người hiểu rõ sức khỏe của cha mình nhất.
Bác sĩ luô nhắc nhỡ không nên kích thích Tiếu Đằng. Đây cũng là lý do vì sao sau khi Tiếu Bảo Bối bị Quý Xuyên phản bội, mà lại không dám nói với Tiếu Đằng, cho đến khi không gạt được nữa mới nói ra sự thật.
Trước mắt, đúng như Kiều Trác Phàm nói, trực tiếp nói thẳng với cha, Tiếu Bảo Bối lo lắng cha sẽ...
“Nhìn em rối rắm như vậy, tôi thấy hay là tôi tìm cha em nói ra sự thật thì tốt hơn.” Tiếu Bảo Bối còn chưa nghĩ tới phải làm thế nào, liền nghe được câu nói của Kiều Trác Phàm. Ngay sau đó, anh thật sự khỏi động xe.
Một khắc kia, Tiếu Bảo Bối giống như con thỏ bị hoảng sợ, nhảy lên ba thước, trực tiếp cởi dây an toàn liền nhào tới cánh tay Kiều Trác Phàm.
“Không được đi.” Người thân của cô, chỉ còn lại một mình cha. Còn những người cùng họ kia, đều giống như Tiếu Huyên có thể vào thời điểm mấu chốt nhất đâm cô một nhát. Người thân như vậy, không cần cũng được. Nhưng cha cô... Cô không thể mất đi cha mình.
Kiều Trác Phàm không nghĩ tới Tiếu Bảo Bối sẽ phản ứng mạnh như thế. Nhưng nhìn hai bàn tay nhỏ bé treo trên khuỷu tay mình, d cùng với mước mắt trong đôi mắt sáng lán kia, anh phát hiện nhịp tim mình dường như mât một nhịp.
“Buông ra, ngồi ch vững.” Giọng nói của anh, có chút cứng nhắc.
“Không được, tôi không buông.” Cô tùy hứng ôm lấy cánh tay phải mà anh đang cằm láy, không chịu buông tay. Thậm chí bởi vì sợ Kiều Trác Phàm sẽ thoát ra được, cô ngay cả đầu cũng cọ lên trên cổ tay anh.
Nhìn cái đầu nhỏ hoàn toàn đè ở trên cánh tay mình, Kiều Trác Phàm như có chút không kiên nhẫn lại bất đắc dĩ.
“Lừa em thôi. Không tìm cha em nữa.”
“Thật sao?” Đôi mắt xinh đẹp của cô chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt anh. Cánh tay, vẫn gắt gao ôm lấy cánh tay phải của anh.
Cô làm như vậy, lại tựa hồ không ý thức được có chút ái muội.
“Thật,“ Cảm nhận được cô ôm chặt như vậy, bên tai anh có chút nóng.”Mau ngồi nghiêm chỉnh, tôi phải lái xe.”
Sợ phải tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ không kìm lòng được mà hóa thân thành cầm thú, nên anh chỉ có thể nói như vậy.
Muốn ôm trọn được cô, lúc này cũng không thể gấp.
Nóng lòng ăn không đượct đậu hũ nóng.
Không, là nóng lòng ăn không được con thỏ nóng.
Bị Kiều Trác Phàm nhắc nhở, Tiếu Bảo Bối cũng ý thức được bản thân mình vừa mới ôm anh có nhiều ái muội, hoảng loạn buông tay trở lại vị trí của mình. Nhưng bởi vì cô phản ứng có chút gấp gáp, thế cho nên bỏ lỡ đôi tai đỏ của Kiều Trác Phàm...
“Kiều Trác Phàm, vậy sau này chúng ta làm sao bây giờ?” Về lại vị trí, cô lại nhặt chiếc sạt điện màu vàng kim lên, cẩn thận vuốt ve dấu răng trên bề mặt.
“Còn có thể làm sao nữa, cố mà nhịn cho qua thôi.” Anh tùy tiện nói như vậy, nhưng khóe miệng kiềm không được toét ra, chứa đầy hy vọng...
Cuộc sống hôn nhân của bọn họ đã bắt đầu.
**