Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, Tiếu Bảo Bối lập tức nhận ra đây là dãy số sáng hôm nay Tiếu Huyên dùng để gửi tin nhắn cho cô.
Nhưng sao trễ thế này rồi còn gọi tới, rốt cuộc người phụ nữ này lại có chuyện gì tìm đến cô?
Mặc dù bụng đầy nghi vấn nhưng Tiếu Bảo Bối vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Tiếu Bảo Bối, hôm nay cô đã tra hỏi ra đáp án mà mình muốn hay chưa?" Ngay khi điện thoại vừa kết nối, Tiếu Huyên đã vội vã lên tiếng.
"Hả?" Nghe thấy giọng nói hả hê của Tiếu Huyên ở đầu dây bên kia, Tiếu Bảo Bối cũng có chút không vui."Tiếu Huyên, tại sao mỗi lần đều nói về chuyện của tôi vậy, cầu xin chị không cần nhiệt tình như vậy được không?"
Chồn chúc tết gà, chẳng có gì tốt đẹp hết!
Chẳng phải truyện cổ tích đã đọc hồi nhỏ đều có nhắc đến hay sao?
Mà hiện tại cách Tiếu Huyên bắt đầu câu chuyện với cô, điển hình cho Hoàng Thử Lang (con chuột màu vàng)!
"Thật ra tôi cũng không muốn nhiệt tình như vậy nha. Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, hiện giờ Kiều Trác Phàm có ở nhà không?" Tiếu Huyên không vì lời nói lạnh nhạt của Tiếu Bảo Bối mà có bao nhiêu phập phồng.
Nghe thấy câu hỏi của Tiếu Huyên, đầu Tiếu Bảo Bối tựa như có thứ gì đó nổ tung!
Kiều Trác Phàm có ở nhà không?
Chẳng lẽ, anh lại...
Trong lúc Tiếu Bảo Bối còn đang rối rắm, thì đầu dây bên kia vẫn tiếp tục nói: "Thật ra thì tôi nhìn thấy hai bóng dáng trông quen quen. Không chắc chắn nên liền gọi điện thoại hỏi cô một chút!"
Thấy Tiếu Bảo Bối bên này á khẩu không trả lời được, Tiếu Huyên đã xác định được đáp án mà mình muốn.
"Tiếu Huyên, chị có thể đừng khích bác ly gián nữa được không? Bây giờ Kiều Trác Phàm đang ở bên cạnh tôi!" Không muốn trở nên chật vật lần nữa trước mặt Tiếu Huyên, Tiếu Bảo Bối chỉ có thể cắn răng nói dối.
Nhưng dường như lời này đến tai Tiếu Huyên không tạo ra bất cứ điểm uy hiếp nào.
Sau khi nghe câu trả lời của Tiếu Bảo Bối, người phụ nữ này tựa như nghe được chuyện cười lớn.
"Tiếu Bảo Bối, thật ra thì tôi cũng chỉ muốn nhắc nhở cô hãy trông coi tốt người đàn ông của mình, sao cô phải kích động như vậy?"
"Tôi không cần chị ở đó giả vờ tốt bụng!" Nói đến đây, Tiếu Bảo Bối cảm thấy cô và Tiếu Huyên đã không còn gì để nói với nhau, liền định cúp điện thoại.
Nhưng âm thanh của Tiếu Huyên bên kia lại truyền tới: "Không không không... Tôi nào có giả bộ tốt bụng? Tôi là thật sự quan tâm đến cô. Trước kia không phải cô vì quá tin tưởng Quý Xuyên cho nên sắp đến ngày tổ chức hôn lễ mới biết anh ta và tôi lĩnh chứng sao? Hiện tại tôi chỉ muốn báo cho cô biết một chút, đừng thấy hiện giờ Kiều Trác Phàm đối xử vô cùng tốt với cô mà không nghĩ tới anh ta cũng có người phụ nữ khác?"
Nghe cô ta nói như thế, bàn tay nhỏ nhắn của Tiếu Bảo Bối đang cầm điện thoại siết chặt lại!
Được rồi, hành vi của Quý Xuyên trước kia thực sự đã để lại bóng ma rất lớn trong lòng Tiếu Bảo Bối.
Hôm nay, tuy Tiếu Huyên nhẹ nhàng nhắc lại những điều này, nhưng vẫn khiến tim Tiếu Bảo Bối run rẩy từng hồi.
"Không... Chị đừng ngậm máu phun người, Kiều Trác Phàm không phải loại đàn ông cặn bã như Quý Xuyên!" Mặc dù sáng nay nhìn thấy Kiều Trác Phàm trong hai tấm ảnh kia thì trong lòng Tiếu Bảo Bối có chút lo lắng, nhưng khi đối đầu với Tiếu Huyên, cô lại không chịu nhận thua.
"Không phải vậy người đâu? Tiếu Bảo Bối, tôi nên nói cô là ngây thơ, hay là không có đầu óc đây?" Nói đến đây, Tiếu Huyên dừng một chút, xác nhận điện thoại Tiếu Bảo Bối bên kia vẫn chưa cúp điện thoại, mới nói tiếp: "Cô và Quý Xuyên bên nhau cũng đã nhiều năm như vậy, mà cô đâu hề nhìn thấu anh ta. Chứ nói chi là Kiều Trác Phàm, người cô chỉ vừa biết đến không tới mấy tháng! Cô có chắc là cô thật sự hiểu rõ người đàn ông ấy hay không?"
"..." Khi Tiếu Huyên nói tới đây, thật sự Tiếu Bảo Bối không thể cãi được nữa.
Dù sao, cô cũng chỉ gặp Kiều Trác Phàm mấy lần trước khi kết hôn. Hiện tại đừng nói cô hiểu tính cách của anh như thế nào, mà ngay cả trong nhà anh có bao nhiêu người cô cũng không biết rõ ràng lắm...
"Nể tình chúng ta là thân thích, tôi nói cho cô biết một chút, Kiều Trác Phàm không hề đơn giản như vẻ ngoài mà cô nhìn thấy đâu. Trong lòng anh ta vẫn luôn tâm tâm niệm niệm một người khác! Điều này, chắc người bên cạnh anh ta đều biết rõ!"
Điều mà Tiếu Huyên vừa nói, thật ra Tiếu Bảo Bối đã biết từ lâu.
Chuyện này là do Thẩm Niệm Cẩm – dì nhỏ của anh khi còn ở đây đã nói cho cô biết. Nghe nói, năm đó Kiều Trác Phàm thầm mến người phụ nữ kia rất nhiều năm, sau khi cô ta đính hôn thì anh đã mượn rượu sống qua ngày...
Mà trong ấn tượng của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm là một người đàn ông có năng lực tự kiềm chế cực kỳ tốt.
Có thể khiến cho người đàn ông như vậy mất khống chế đến mực tự phá hủy bản thân, thì chắc hẳn tình cảm ấy phải sâu đậm biết bao nhiêu...
Tiếu Bảo Bối vẫn biết sự tồn tại đặc biệt đó trong lòng Kiều Trác Phàm, nhưng cô quyết định kiên trì ở bên anh.
"Dù gì cũng là chuyện đã qua! Chị cảm thấy bây giờ nhắc lại còn có ý nghĩa gì sao? Hơn nữa, hiện tại người ở bên cạnh Kiều Trác Phàm là tôi!" Tiếu Bảo Bối không tin cái gọi là vừa gặp đã yêu, nhưng lại tin vào lâu ngày sinh tình.
Dù cho cô biết trong lòng Kiều Trác Phàm còn có người như vậy, nhưng vẫn giữ vững niềm tin...
"Tiếu Bảo Bối, lòng tin của cô rất lớn nhỉ." Thấy Tiếu Bảo Bối bắt đầu kích động. Tiếu Huyên bên kia đầu dây nâng khóe miệng lên, trưng ra nụ cười chiến thắng.
Điều này cũng là nhờ gần đây cô ta hỏi thăm tin tức Kiều Trác Phàm từ rất nhiều nơi, cuối cùng chọn ra một tin có lợi nhất.
Bởi vì cô ta nắm rõ nhược điểm lớn nhất hiện nay của Tiếu Bảo Bối, đó chính là đã có tình cảm với Kiều Trác Phàm...
Mà bây giờ điều này là vũ khí sắc bén nhất của Tiếu Huyên.
Cô ta tin rằng lúc đầu cô ta phá tan lòng tin của Tiếu Bảo Bối dành cho Quý Xuyên như thế nào, thì hiện tại có thể đánh tan lòng tin của Tiếu Bảo Bối dành cho Kiều Trác Phàm như thế.
Sau cùng, nếu không có Kiều Trác Phàm tiếp tục làm hậu thuẫn thì Tiếu Bảo Bối còn có thể là đối thủ của hai mẹ con bọn họ sao?
Tiếu Huyên lại tiếp tục tung ra một tin tức nặng ký: "Nếu như tôi nói người mà Kiều Trác Phàm đã từng tâm tâm niệm niệm kia đã trở về rồi thì sao?"
Nghe thấy tin tức này, đôi mắt của Tiếu Bảo Bối bên này rõ ràng đã vô thức trợn to lên hơn một chút...
Người kia, trở lại?
Người mà Kiều Trác Phàm vẫn luôn tâm tưởng tới, bây giờ đã trở về rồi?
Một khắc kia, trong đầu Tiếu Bảo Bối chỉ còn lại tiếng ong ong...
Nếu là trước kia, dù người phụ nữ kia có tồn tại Tiếu Bảo Bối còn có thể huyễn hoặc bản thân là thời gian lâu ngày sẽ sinh ra tình cảm, nhưng bây giờ cô ta trở về rồi, sự thật này đã kéo Tiếu Bảo Bối ra khỏi giấc mộng đẹp mà mình tự xây dựng nên...
Tiếu Bảo Bối cũng sẽ không ngốc đến mức không hiểu được, người phụ nữ kia với Kiều Trác Phàm mà nói thì tồn tại đặc biệt như thế nào.
"..." Tiếu Huyên bên kia hồi lâu không thấy Tiếu Bảo Bối bên này phản ứng lại thì biết rằng đã đạt được hiệu quả mà mình mong muốn. Im lặng một chút, cô ta tiếp tục mở miệng nói: "Được rồi, hôm nay tôi chỉ muốn tìm cô tâm sự chút chuyện trong nhà, không ngờ lại phải nói nhiều như vậy. À, đúng rồi! Tôi và Quý Xuyên quyết định tổ chức hôn lễ vào ngày mai, đến lúc đó cô đừng quên đưa Kiều Trác Phàm cùng đi..."
Nói xong lời này, Tiếu Huyên liền đắc ý cúp điện thoại.
Mấy ngày trước, thế giới của cô ta còn lâm vào hỗn loạn đen tối. Nhất là chuyện với ông già kia lộ ra ngoài ánh sáng, mấy ngày đó cô ta giống như đã đi qua địa ngục một lần. Hôm nay cô từ địa ngục trở về, còn thứ gì đáng sợ hơn?
Người phải sợ là những người đã hãm hại cô ta trước kia mới đúng!
Bây giờ cô ta muốn từng bước từng bước một, đem khuất nhục trước kia cô ta phải chịu đòi lại từ bọn họ, đòi lại toàn bộ!
Về phần Quý Xuyên, thứ cô ta muốn thì phải lấy cho bằng được, sao có thể từ bỏ. Mặc dù hôn lễ này trước đây đã bị Quý Xuyên dùng vô số lý do để từ chối. Nhưng lần này, Tiếu Huyên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.
Tóm lại, hôn lễ lần này bắt buộc phải tổ chức. Còn mối quan hệ giữa Tiếu Bảo Bối và Kiều Trác Phàm, cô ta sẽ tận lực phá hủy! Nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra sau đó, khóe miệng Tiếu Huyên phác lên một đường cong quỷ dị...
- - đường phân cách --
"Cục cưng, em chưa ngủ sao?" Đến gần rạng sáng Kiều Trác Phàm mới trở về. Lúc trở về trên người còn vương mùi rượu chưa tan hết.
Không biết có phải bởi vì uống rượu hay không, khi anh bước lên giường thì hành động có chút nóng vội.
Vừa chui vào chăn, anh liền phát hiện Tiếu Bảo Bối bên kia vẫn còn mở mắt, tay anh quen cửa nẻo chui vào trong váy cô định giúp cô cởi áo ngực ra. Như đã từng nói từ trước, anh muốn giúp cho Tiếu Bảo Bối sống khỏe mạnh hơn, càng muốn chiếm món lời nhỏ một chút.
Nhưng cảm thấy tay Kiều Trác Phàm đưa tới quấy nhiễu, Tiếu Bảo Bối có chút không vui nhăn mày. Cho đến Kiều Trác Phàm giúp cô cởi áo ngực ra xong, bàn tay chuẩn bị dùng sức xoa bóp thì bị Tiếu Bảo Bối giữ lấy.
"Kiều Trác Phàm, dù anh dục hỏa đốt người thì anh cũng đừng phát tiết lên người tôi..." Lúc này Tiếu Bảo Bối đang đưa lưng về phía Kiều Trác Phàm. Cho nên từ góc độ của Kiều Trác Phàm, anh không thể nhìn thấy vẻ mặt của Tiếu Bảo Bối lúc nói những lời này như thế nào.
Mà điều cô vừa nói ra khỏi miệng khiến cho Kiều Trác Phàm cảm thấy có chút không đúng!
Cái gì gọi là dục hỏa đốt người? Cái gì gọi là phát tiết?
Những lời này khiến Kiều Trác Phàm không khỏi nổi giận.
Cô không thử nghĩ một chút Kiều Trác Phàm anh vì ai mà nín nhịn dục vọng lâu đến vậy? Còn không phải vì lo lắng thân thể cô hiện giờ không thích hợp làm những chuyện như thế này, mới bất đắc dĩ chịu đựng hay sao?
Nhưng cô nhóc này thì tốt rồi, lại dám dùng lời nói như vậy chặn anh lại! Kiều Trác Phàm có thể không cảm thấy oan uổng mới là lạ.
"Cục cưng, nói chuyện phải có căn cứ! Cái gì mà người khác?" Kiều Trác Phàm đột nhiên đưa tay kéo thân thể nhỏ bé của cô lại, rồi xoay khuôn mặt nhỏ đối diện trực tiếp với anh.
Thân thể bị kéo vặn lại, Tiếu Bảo Bối cắn chặt môi mỏng không nói gì, hình như đang nỗ lực chịu đựng cái gì.
"Nói đi, rốt cuộc người khác nào hả?" Không nghe thấy đáp án mình muốn từ miệng cô, Kiều Trác Phàm không thể kiềm chế âm lượng nữa.
Mà nghe Kiều Trác Phàm rống lên to như vậy, Tiếu Bảo Bối cũng gào lên: "Nếu không muốn người khác biết thì đừng làm!"
Hình cũng đã bị Tiếu Huyên chụp được gửi tới, bây giờ Kiều Trác Phàm còn muốn nguỵ biện?
Vừa rồi nghe Tiếu Huyên bên kia đầu dây có nhắc đến người trong lòng Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối lập tức suy nghĩ tới người phụ nữ xuất hiện trong bức ảnh nhận được sáng nay.