Mục lục
Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*) biệt lai vô dạng: hi vọng bạn vẫn khỏe kể từ lúc chúng ta chia tay

Editor: Mèo (meoancamam)

Kiều Trác Phàm bình thường không hề ra vào sân bắn gì đó, nhưng kỹ năng dùng súng của anh chính là được tôi luyện trong mưa bom bão đạn.

Người đàn ông có thể thành công rời khỏi từ trong vô vàn hoàn cảnh nguy cấp khó khăn, bạn cảm thấy khả năng dùng súng của anh ta được hay không được?

Theo A Vĩ, Diêm Soái hôm nay sẽ nháo thành câu chuyện cười vô cùng lớn.

Nhưng A Vĩ thật sự không biết, sự tự tin ngày hôm nay của Diêm Soái là từ đâu mà đến.

Mà Tiếu Bảo Bối?

Ngay tại lúc bởi vì Diêm Soái đề nghị trận đấu súng khiến ai cũng đều có suy nghĩ riêng trong lòng thì cô vẫn đang xoắn xuýt rốt cuộc bản thân có phải là người phá hủy "tình cảm" giữa Kiều Trác Phàm và Diêm Soái không.

"Phu nhân!" A Vĩ khẩn trương nhắc nhở.

Dưới lời gọi của A Vĩ, cuối cùng Tiếu Bảo Bối cũng phục hồi tinh thần.

Thế nhưng Tiếu Bảo Bối vừa phục hồi tinh thần liền nói ra khỏi miệng một câu khiến người khác không biết nên khóc hay nên cười: "Sắp ăn cơm à?"

Lần này, sắc mặt Diêm Soái cũng kém tới cực điểm!

Anh ta cho rằng khi đề xuất đến việc đọ súng có thể khiến Tiếu Bảo Bối nhìn với cặp mắt khác xưa.

Ai lại nghĩ được nói chuyện hơn nửa ngày, lực chú ý của Tiếu Bảo Bối hoàn toàn không rơi xuống người anh.

"Cục cưng, em thật sự đói như vậy sao?" Kiều Trác Phàm đối với Tiếu Bảo Bối như vậy có tức cũng vô dụng.

Cô nhóc này, dù gì thì Diêm Soái nhà người ta cũng vì cô mà mắt to trừng mắt nhỏ với Kiều Trác Phàm anh một lúc lâu nha.

Nhưng Tiếu Bảo Bối thậm chí còn không chú ý tới bọn họ đang nói cái gì mà chỉ không ngừng nghĩ nên ăn gì thôi.

"Em rất đói bụng nha..." Tiếu Bảo Bối bẹp bẹp miệng nhỏ.

"Nếu Bảo Bối đói bụng vậy hôm nay liền để tôi làm chủ! Chúng ta liền vào trong sân bắn ăn một bữa thịt dê nướng, thế nào?" Sau một câu của Tiếu Bảo Bối, Diêm Soái lập tức đáp lại.

Lời này khiến cho Thái Nghi Giai hơi nhíu mày.

Diêm Soái trong ấn tượng của cô tuy là một thiếu gia lịch sự phong độ, nhưng cô thật sự chưa từng thấy anh ta quá để tâm đến người nào chuyện nào.

Nhưng hôm nay sau khi gặp Kiều Trác Phàm, Diêm Soái lại cho cô một ấn tượng hoàn toàn mới lạ.

Nhưng giờ phút này Thái Nghi Giai vẫn không thể xác định, phản ứng kỳ lạ của Diêm Soái ngày hôm nay thật sự chỉ là khó chịu với Kiều Trác Phàm thôi sao?

Hay là, trong này còn có ẩn tình nào khác mà cô không biết?

"Thịt dê nướng than?" Tiếu Bảo Bối ngược lại không có băn khoăn nhiều như Thái Nghi Giai, chỉ là khi nghe được đề nghị của Diêm Soái, cái miệng nhỏ của cô liền bắt đầu chép chép.

Sau khi mang thai, cô đối với mấy thứ dầu mỡ gì đó liền cảm thấy cực kỳ muốn thử.

Nhất là nghĩ đến cảm giác vui sướng khi bỏ thịt dê nướng trơn bóng vào trong miệng, toàn thân Tiếu Bảo Bối liền kêu gào.

"Đúng vậy, tuy sân bắn này không phải chuyên môn nấu ăn nhưng thịt dê nướng than ngược lại làm cực kỳ không tệ. Tôi nghe nói ai đến đây cũng thích ăn cái này!" Diêm Soái dường như cố tình bày ra trước mặt Tiếu Bảo Bối rằng anh rất quen thuộc sân bắn này.

Nhưng anh ta vẫn đánh giá cao vị trí của bản thân trong cảm nhận của Tiếu Bảo Bối, so với anh ta, Tiếu Bảo Bối có vẻ càng thích thịt dê kia hơn...

"Tốt lắm, tôi muốn ăn tôi muốn ăn!" Nghe Diêm Soái miêu tả những điều này, Tiếu Bảo Bối đã khống chế không nổi.

Vừa đáp ứng Diêm Soái, Tiếu Bảo Bối liền vội vàng lôi kéo tay Kiều Trác Phàm, quyết định hướng đi về chỗ có thịt dê: "Kiều Trác Phàm, chúng ta đi ăn thôi!"

"Nhưng mà cục cưng..." Trái ngược với Tiếu Bảo Bối khao khát thịt dê, Kiều Trác Phàm lại như này.

Nhất là lúc Tiếu Bảo Bối lôi kéo anh, anh cũng không lơi lỏng đi theo cô. Mà anh lại trở tay, trực tiếp đặt tay Tiếu Bảo Bối trong tay mình.

"Kiều Trác Phàm, em chỉ ăn vài miếng, anh hẳn sẽ không keo kiệt như vậy đúng hay không?" Thực ra Tiếu Bảo Bối cũng biết Kiều Trác Phàm rốt cuộc đang lo lắng cái gì. Nhưng lúc này cô đâu có nghe vào mấy thứ này?

Chỉ vừa nghĩ đến thịt dê trơn bóng đang vẫy tay với cô, cả người cô liền bay lên tầng mây rồi.

Lúc này thấy Kiều Trác Phàm còn muốn nói ra điều gì đó tới ngăn cản cô, cô vội vàng ôm lấy cánh tay anh làm nũng.

Tiếu Bảo Bối giống như một chú mèo lười biếng cọ vào Kiều Trác Phàm khiến cho Thái Nghi Giai có chút kinh ngạc.

Đây là lần thứ hai cô gặp Tiếu Bảo Bối.

Chẳng qua so với lần trước, lần này cô và Kiều Trác Phàm ở chung có vẻ bình thường hơn.

Mà chân chính khiến Thái Nghi Giai kinh ngạc chính là, lực ảnh hưởng của cô gái này với Kiều Trác Phàm,

Tuy lúc này Kiều Trác Phàm còn đang nói với Tiếu Bảo Bối: "Sân bắn nguy hiểm..." nhưng Thái Nghi Giai đã thấy được bất đắc dĩ cùng cưng chiều trên mặt người đàn ông này.

Xem ra, Kiều Trác Phàm cũng cực kỳ yêu người con gái này đi?

Nếu không thì người đàn ông máu lạnh trên thương trường như anh sao có thể lộ ra vẻ mặt như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK