Mục lục
Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Táo đỏ phố núi

Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu liền phát hiện người phụ nữ này đang nhìn mình chằm chằm.

Đáy mắt kia tràn đầy vẻ khinh thường và tức giận.

Hiển nhiên, trước đó không phải cô ta không có phát hiện ra sự tồn tại của Tiếu Bảo Bối cô mà chính là cố ý xem thường sự tồn tại của cô!

“Cô làm sao vậy? Tôi muốn ăn món này!” Bên trong thực đơn này, không có món nào cô không thể ăn, mà chỉ có món cô không muốn ăn thôi.

“Cô muốn ăn thì sẽ dùng đũa chung để gắp! Ai dạy cô cách ăn như vậy? Không có giáo dục!” Thực ra thì người phụ nữ kia chỉ bảo vệ món ăn mà Kiều Trác Phàm thích ăn theo bản năng.

Phải biết là thức ăn chỉ cần người khác thoáng chạm vào một chút thì Kiều Trác Phàm tuyệt đối sẽ không đụng tới nữa. Hơn nữa, cho dù có gọi món ăn đó lại một lần nữa, thì Kiều Trác Phàm cũng chưa chắc đã đụng tới.

Nói cho cùng thì chính bởi vì thói xấu của Kiều Trác Phàm nên mới khiến cho trò khôi hài này phát sinh.

Nhưng mà cô ta lại không hề biết rằng, một câu nói kia của cô ta đã chạm phải vết thương trí mệnh của Tiếu Bảo Bối...

Không có giáo dục...

Mấy chữ, lại khơi gợi lên ký ức mới trước đây của Tiếu Bảo Bối.

Khi đó mẹ của cô rời đi. Cô đuổi theo chạy ra ngoài, còn bị xảy ra tai nạn xe cộ.

Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     . Ở trong bệnh viện hết một tháng.

Nhìn cha cô khổ cực chăm sóc cô, cô cũng muốn sống thật tốt, cố gắng sống sót cùng với cha của cô.

Lúc quay trở lại trường học một lần nữa, cô còn đồng ý với cha của mình sẽ không vì mẹ rời đi mà sa ngã.

Nhưng mà không biết tại sao tin tức mẹ cô bỏ đi lại bị truyền tới trường học.

Bắt đầu từ khi đó, trong trường học có không ít người nói cô là đứa nhỏ không được dạy dỗ...

Dần dần, chỉ cần cô hơi phạm sai lầm một chút, bọn họ lền nói cô không được dạy dỗ, hơn nữa đây đều là do cô không có mẹ dạy dỗ nên mới vậy!

Nhưng mà những người đâu có biết, vì để nuôi dưỡng cô thật tốt, cha của cô đã liều mạng làm việc. Vì muốn bù đắp cho việc cô không có mẹ ở bên cạnh...

Cô vẫn luôn cố gắng, hết sức kiên trì, chính là vì sợ bọn họ nói cô không tốt, không có giáo dục, từ đó sẽ khiến cho cha của cô bị người ta chỉ trỏ ở sau lưng...

Nhưng mà vì sao cô đã nỗ lực như vậy rồi mà vẫn có người nói cô không tốt... 

Giống như bây giờ, người phụ nữ này vừa ngồi xuống không biết tốt xấu liền bắt đầu chỉ trích cô.Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     .

Nước mắt, không hề báo trước đột nhiên dâng trào lên trên hốc mắt của cô.

Tiếu Bảo Bối chỉ cảm thấy tầm mắt của mình trở nên mơ hồ.

Mà Kiều Trác Phàm cũng phát hiện ra đột nhiên hốc mắt của Tiếu Bảo Bối đỏ ửng lên không thích hợp chút nào.

Đột nhiên, anh liền đưa tay lên gạt đi hành động ngăn cản chiếc đũa của Tiếu Bảo Bối, nhân tiện đem đĩa măng nấu đông thả tới trước mặt của Tiếu Bảo Bối, nói: “Ăn đi. Không sao cả...”

Tiếu Bảo Bối cắn cắn môi, gắp một ít măng đưa vào trong miệng của mình.

Nhưng mà hương vị ở trong miệng của cô không phải là mùi vị của măng nấu đông nữa mà trở nên chát chát mặn mặn.

“Kiều, tại sao anh lại làm như vậy? Cách ăn không có giáo dục như vậy, không phải là điều anh rất phản đối hay sao?” Lúc Tiếu Bảo Bối nếm món măng nấu đông kia, thì người phụ nữ kia lại kêu la lên với Kiều Trác Phàm.

“Không có giáo dục...”

Lại là mấy chữ này!

Nước mắt không hề báo trước tràn ra như vỡ đê, chảy từ đuôi mắt của Tiếu Bảo Bối chảy xuống... Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     .

Từng giọt nước óng ánh trong suốt, nhỏ xuống chiếc khăn trải bàn màu trắng ở trên bàn ăn, cũng thấm vào trong lòng của Kiều Trác Phàm...

“Cục cưng!” Đột nhiên cô khóc, khiến cho anh cảm thấy luống cuống. “Cục cưng, em làm sao vậy?”

Kiều Trác Phàm vội vàng đưa tay ra muốn cầm lấy bàn tay cầm đũa của Tiếu Bảo Bối.

Nhưng ai ngờ, vào lúc Kiều Trác Phàm sắp chạm vào cô thì đột nhiên cô đặt đôi đũa lên trên bàn, trực tiếp chạy ra khỏi nhà hàng!

Một giây kia, trong lòng của Kiều Trác Phàm lại dâng lên cảm giác hoảng loạn giống như cảm giác tìm cả ngày mà không thấy cô ngày hôm nay.

“Kiều, anh chạy đi đâu vậy? Anh còn chưa ăn được miếng nào mà!” Nhìn thấy Kiều Trác Phàm muốn chạy ra đuổi theo Tiếu Bảo Bối, người phụ nữ kia giống như muốn giữ anh lại.

Nhưng mà người đàn ông đột nhiên hung hăng trợn mắt nhìn cô ta một cái.

Cái nhìn kia, cô ta nhìn thấy sự tức giận trong đồng tử của Kiều Trác Phàm.  dfien ddn lie qiu doon

Cũng cái nhìn kia không khỏi khiến cho cô ta cảm thấy bi thương.

“Kiều...” Bất kể là ở trong nước hay là ở nước ngoài, người đàn ông này vẫn luôn đối xử với cô ta không tệ. Thậm chí ngày hôm qua cô ta vừa mới về nước, có chút không thoải mái không muốn phối hợp trị liệu, Kiều Trác Phàm sẽ tới bên cạnh của cô ta.

Chính bởi vì như vậy nên mấy chị em của cô ta đều nói, cô ta có hy vọng trở thành Kiều phu nhân nhất.

Mà cô ta vẫn liên tục lấy vị trí Kiều phu nhân làm mục tiêu cho bản thân.

Cho nên bất cứ chuyện gì bất lợi cho Kiều Trác Phàm, cô ta cũng sẽ ra sức ngăn cản.

Chuyện xảy ra vừa rồi, cô ta thật sự không cảm thấy mình làm sai điều gì cả.

Ai ngờ Kiều Trác Phàm lại dùng ánh mắt đó để trừng mắt nhìn cô ta...

Trong lúc nhất thời cô ta cảm thấy lạnh cả người.

“Cô chờ đó cho tôi!” Một câu nói của anh khiến cho nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ xuống.

Cảm giác kia, nếu như cô nhóc vừa rồi chạy đi mà xảy ra chuyện gì thì xác định là anh sẽ không tha cho cô ta.  dfien ddn lie qiu doon

Mà sau khi bỏ lại một câu như vậy, Kiều Trác Phàm liền xoay người rời đi.

Lúc này, vừa đúng lúc bánh pút-đing mà Tiếu Bảo Bối gọi được đưa ra.

“Thưa quý khách, đây là bánh pút-đing mà ngài muốn...” Lúc nhân viên phục vụ đi lại gần, trên tay bê một cái bánh pút-đing màu vàng nhạt, phía trên có một tầng caramel mê người!

Chỉ cần nhìn thôi đã khiến cho người ta muốn ăn.

Người phụ nữ nhìn thấy cái bánh pút-đing này, chân mày lại nhíu lại.

“Đây là nhà hàng bán đồ ăn Trung Quốc, tại sao lại có thể có món này?” Thực ra thì cô ta lại cảm thấy nhà hàng này không phải chính tông.

Không ngờ được nhân viên phục vụ kia lại nói với cô: “Đây là món mà tiểu thư vừa rồi nói muốn ăn. Đầu bếp chính cũng không còn cách nào, đành phải kêu người đi sang tiệm bánh kem gần đó để mua!”

Nhân viên phục vụ giải thích một phen.

Nhưng mà cô gái tóc đen này lại nhìn chằm chằm cái bánh pút-đing ở trước mặt rồi rơi vào trầm tư...

Cục cưng?

Chẳng lẽ vừa rồi người kia chính là...

- - Đường phân cách - -  dfien ddn lie qiu doon - - 

“Nhạc Dương, em bị làm sao vậy, nhìn có vẻ như rất mệt mỏi.” Sau khi Nhạc Dương chào từ biệt Tiếu Bảo Bối đi về nhà, thì nhìn thấy Diệp Tử Hi đã đứng ở cửa chờ từ lâu rồi.

Cô vốn muốn gọi đồ ăn bên ngoài ăn xong thì lên giường ngủ, nhưng mà lại chỉ có thể bị Diệp Tử Hi dẫn tới quán cơm gần đó để ăn cơm.

Bởi vì Nhạc Dương có chút buồn ngủ, cho nên Diệp Tử Hi cũng không lái xe đi xa mà đi quán gần đó để ăn cơm.

Nhưng mà bởi vì là khu vực gần chỗ ở của Nhạc Dương, nên Diệp Tử Hi tỏ ra hơi cẩn thận một chút. Anh ta vừa ăn, thỉnh thoảng lại nhìn ngó xung quanh.

Mà Nhạc Dương thì sao?

Mặc dù rất đói bụng, nhưng mà không biết tại sao, hôm nay khi thấy vẻ mặt đó của Diệp Tử Hi...

Không, phải nói là đối với vẻ mặt có chút cuống quít của Diệp Tử Hi, đột nhiên cô không còn cảm giác đói bụng nữa.

Chỉ ăn mấy miếng cơm, Nhạc Dương liền đặt đũa xuống.

Nhìn thấy chén cơm của Nhạc Dương mới chỉ ăn hết có một phần ba, ánh mắt của Diệp Tử Hi tràn đầy nghi hoặc.  dfien ddn lie qiu doon

“Không có gì, chẳng qua là đi dạo với Tiếu Bảo Bối cả ngày trời nên hơi mệt!” Lúc nói với lời này, Nhạc Dương còn lấy tay quơ quơ lên trên cổ của mình khoe với Diệp Tử Hi, hôm nay Tiếu Bảo Bối mua cho cô một chiếc dây chuyền bạch kim.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK