Sau khi Kiều Trác Phàm rời đi, Tiếu Bảo Bối dứt khoát đem cái chăn đến trùm kín đầu, làm vậy để che giấu đi sự thấp thỏm lo âu.
Nhưng ngay lúc này, điện thoại di động trong túi lại vang lên.
"Hỉ Dương Dương Mĩ Dương Dương Lại Dương Dương Phí Dương Dương..." Vốn là ca khúc hoạt hình vui vẻ nhưng không biết vì sao lúc này lại có cảm giác thật quỷ dị.
"Tiếu Huyên?" Nhìn tên người gọi đến hiển thị trên màn hình điện thoại, Tiếu Bảo Bối nhướng mày. Nếu không phải cô ta gọi điện lần nữa thì có lẽ Tiếu Bảo Bối đã quên mất sự tồn tại của người này.
"Bảo Bối, tôi đang ở ngoài cửa lớn tập đoàn Đế Phàm, tôi có chút đồ muốn đưa cho cô." Điện thoại vừa được nối máy, Tiếu Bảo Bối liền nghe được giọng nói nhẹ nhàng đặc trưng của Tiếu Huyên từ đầu bên kia truyền đến.
"Thứ gì?" Tiếu Bảo Bối không trực tiếp làm theo lời cô ta nói mà hỏi ngược lại.
Điểm này khiến Tiếu Huyên có chút không thích ứng.
Tiếu Bảo Bối trước kia, mặc kệ cô ta và Quý Xuyên nói gì, cô đều sẽ mê mê tỉnh tỉnh nghe hai người bọn họ. Nhưng hình như Tiếu Bảo Bối bây giờ đối với bọn họ tràn đầy phòng bị.
Chỉ là, sau khi Tiếu Bảo Bối bị hai người bọn họ phản bội, nếu vẫn không có chút đề phòng bọn họ thì cô cũng thật là ngu ngốc. Nghĩ đến điểm này, trên mặt Tiếu Huyên lại lộ ra nụ cười mê hoặc.
"Xuống đây đi, tôi sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của cô đâu." Tiếu Huyên không có trực tiếp trả lời vấn đề của Tiếu Bảo Bối.
Mà lúc này, Tiếu Huyên đứng ở bên ngoài cao ốc Đế Phàm, trong lòng bàn tay đang cầm một thiệp mời màu đỏ. Đó là thiệp mời kết hôn của cô và Quý Xuyên.
Hoa văn phía trên là cô ta mình tự tay thiết kế.
Sau khi cúp điện thoại, đầu ngón tay Tiếu Huyên nhẹ nhàng rơi trên thiệp mời. Nhưng ánh mắt của cô ta lại không dịu dàng như đầu ngón tay ở trên thiệp mời. Vì gả cho Quý Xuyên, cô ta đã bỏ ra quá nhiều.
Vốn là người dịu dàng lại khéo hiểu lòng người, công việc và bối cảnh gia đình cũng không tệ, đàn ông muốn theo đuổi cô ta có rất nhiều. Hơn nữa, nhân duyên của cô ta cũng rất được, mọi người hình như cũng vô cùng thích cô ta.
Nhưng bây giờ không giống vậy nữa...
Vì để gả được cho Quý Xuyên, cô ta từ một người được yêu quý giờ đã biến thành ác phụ cướp bạn trai người khác ở trong miệng mọi người.
Cô ta biết, những người đó mặc dù ngoài mặt vẫn có thể cùng chào hỏi, nói chút chuyện. Nhưng chỉ cần cô ta quay người lại, họ sẽ ở sau lưng bàn luận xôn xao, nghị luận thủ đoạn của cô ta có bao nhiêu tàn nhẫn, người cô ta có bao nhiêu bẩn thỉu.
Nhưng tới lúc này, Quý Xuyên giống như bắt đầu đổi ý.
Từ không chú ý tới Tiếu Bảo Bối nhiều, đến bây giờ sẽ luôn nhìn tấm hình ba người nhớ nhung Tiếu Bảo Bối. Thậm chí lần trước, vì cứu Tiếu Bảo Bối mà gãy tận mấy chiếc xương sườn.
Người đàn ông như thế, cô ta vốn nên là không thèm ngó tới. Giống như mẹ cô ta đã nói, nhân lúc còn trẻ nhanh chóng ly hôn, lại tìm một mối khác khá hơn một chút.
Nhưng cô không cam lòng, cũng không muốn buông tay như vậy.
Vì để lấy được người đàn ông này cô ta đã dốc hết tất cả, nhưng bây giờ lại nói cho cô ta biết giờ chỉ là công dã tràng? Tiếu Huyên không muốn tiếp nhận kết quả như thế. Cho nên coi như không chiếm được lòng của Quý Xuyên, cô cũng muốn đem người anh ta cột vào bên cạnh mình.
Mà Tiếu Bảo Bối bên này...
Bây giờ cô ta cũng không xác định được Tiếu Bảo Bối đối với Quý Xuyên có còn tình cảm hay không, nhưng cô ta sẽ chặt đứt mọi liên hệ giữa hai người họ. Như vậy, Quý Xuyên cũng có thể thu hồi tâm ý đối với Tiếu Bảo Bối, an phận sống ở bên cạnh Tiếu Huyên cô rồi.
Khi Tiếu Huyên cầm tấm thiệp mời đứng ở bên ngoài tập đoàn Đế Phàm, Tiếu Bảo Bối đã đứng dậy. Vỗ vỗ quần áo của mình, sau khi xác định phía trên không có nhiều nếp gấp, Tiếu Bảo Bối mới đi ra cửa.
Đẩy cửa phòng làm việc của Kiều Trác Phàm ra, cô nhìn quanh hành lang đến mấy lần.
Rất an tĩnh! Góc này thật rất an tĩnh!
Bởi vì bình thường Kiều Trác Phàm thích yên tĩnh cho nên phòng làm việc của anh cơ hồ là ngăn cách với những bộ phận khác của Đế Phàm.
Mà lúc này anh đi họp, ngay cả thư ký cũng bị anh mang đi.
Nói cách khác, góc này cũng chỉ còn lại một mình Tiếu Bảo Bối cô?
"Không có gì phải sợ! Mới vừa chỉ là ảo giác của mình thôi!"
Nghĩ đến Tiếu Huyên vẫn còn ở dưới lầu chờ cô, Tiếu Bảo Bối cắn răng một cái, nắm chặt quả đấm, tự mình làm mấy động tác cố gắng động viên chính mình, sau đó liền oai phong hùng dũng khí thế bừng bừng ra cửa.
Dĩ nhiên, cuối cùng đang đến gần thang máy thời điểm, cô còn là tiểu bào đi vào. Cho đến khi nhìn thấy cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Tiếu Bảo Bối mới thở dài một hơi.
"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Ở bên ngoài Cao ốc Đế Phàm nhìn thấy Tiếu Huyên, Tiếu Bảo Bối liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Thật ra thì cũng không có chuyện gì, tôi muốn đem cái này cho cô. Hi vọng cô quên hết những chuyện không vui lúc trước của chúng ta, tới tham gia hôn lễ của chúng tôi. Dù sao, chúng ta cũng vẫn cùng họ Tiếu, chúng ta vẫn là người một nhà."
Tiếu Huyên nói xong, đem tấm thiệp mời màu đỏ trên tay mình đưa cho Tiếu Bảo Bối.
Vật này, Tiếu Bảo Bối cũng không xa lạ.
Lần trước Quý Xuyên đến phòng làm việc của cha cô, trên tay cũng không phải là tấm thiệp mời màu đỏ này sao?
Nhưng thời điểm kia Quý Xuyên lại nói dối thiệp mời đó không phải của anh ta. Hôm nay nhìn Tiếu Huyên lại đưa vật này tới, Tiếu Bảo Bối chỉ cảm thấy, hai người này thật là dối trá giống nhau.
Một người thì rõ ràng là thiệp mời kết hôn của mình lại hết sức phủi sạch quan hệ. Đoán chừng là còn muốn dùng thân phận mơ hồ không rõ đến lừa gạt Tiếu Bảo Bối.
Một người khác, luôn mồm luôn miệng nói chúng ta là người một nhà, nhưng sau lưng lại cướp lấy vị hôn phu Tiếu Bảo Bối cô. Mà nay, cô ta còn đích thân đưa trên thiệp mời tới cửa. Tiếu Bảo Bối cũng không nghĩ rằng Tiếu Huyên sẽ có thành ý tốt đẹp gì. Mục đích cô ta làm như vậy, đoán chừng cũng chỉ là muốn để cho Tiếu Bảo Bối nhìn thấy hôn lễ của bọn họ, để cho cô chớ đem tâm ý đặt ở nơi không nên đặt.
Vợ chồng này dối trá thật sự là giống nhau. Khó trách, ban đầu bọn họ vừa mắt nhau. Thật là không phải một loại người sẽ không vào một nhà.
"Ừm! Tôi biết rồi..." Đối mặt với Tiếu Huyên, Tiếu Bảo Bối hôm nay đã lười phải biểu lộ cảm xúc rồi.
Đưa tay tiếp nhận thiệp mời của Tiếu Huyên, Tiếu Bảo Bối cũng không trực tiếp mở ra.
Nhìn một loạt động tác của Tiếu Bảo Bối, Tiếu Huyên mím môi hình như còn định nói điều gì.
Chỉ là Tiếu Bảo Bối hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn cùng cô ta tiếp tục nói chuyện: "Còn có chuyện gì sao? Không có gì, tôi liền lên lầu trước."
Cô cũng không có chuyện gì gấp, chỉ là cô không muốn ngây ngốc cùng với Tiếu Huyên ở chỗ này.
"Không có..." Tiếu Huyên nghe giọng nói của Tiếu Bảo Bối, sau khi sửng sốt mấy giây mới trả lời như vậy.
Trước kia Tiếu Bảo Bối chưa bao giờ dùng giọng nói như vậy nói chuyện với cô.
Trong chốc lát, cô ta có chút không thích ứng được. Chỉ là thấy cô đã không có ý muốn nói chuyện với mình, Tiếu Huyên cũng không phải là người không thức thời.
"Vậy được, tôi đi trước đây!" Nói xong lời này, Tiếu Bảo Bối cầm tấm thiệp mời, xoay người chuẩn bị đi lên lầu.
"Tiếu Bảo Bối!" Vừa lúc đó, Tiếu Huyên vẫn đứng sau lưng cô mở miệng, làm bước chân cô không thể không dừng lại.
"Còn có chuyện gì?"
"Nhất định phải tới tham gia hôn lễ. Tôi cùng Quý Xuyên cần nhất chính là lời chúc phúc của cô."
Hai mắt Tiếu Huyên tràn đầy tình cảm, tựa hồ đang thật lòng van xin cô. Nhưng Tiếu Bảo Bối chỉ đáp lại bằng một cái cười lạnh?
Cần nhất chính là lời chúc phúc của Tiếu Bảo Bối cô?
Ý của cô ta là cuộc hôn lễ này đặc biệt vì để lấy được lời chúc phúc của cô mà cử hành?
Tiếu Huyên thấy bóng dáng khẽ cứng đờ của Tiếu Bảo Bối cũng hơi thương tiếc.
Có lúc, cô thật hối hận.
Hối hận ban đầu cô ta không nên cùng Quý Xuyên ở chung một chỗ, tổn thương Tiếu Bảo Bối. Dĩ nhiên, cũng sẽ hối hận những chuyện mình đã làm đối với Tiếu Bảo Bối trong khoảng thời gian này.
Chỉ là, có một số việc một khi bắt đầu, cô ta đã không còn đường sống để quay đầu.
Khi cô ta dùng ánh mắt tràn ngập khổ sở nhìn về phía Tiếu Bảo Bối, cô chỉ cười lạnh: "Tôi biết rồi, đến lúc đó tôi sẽ chúc phúc cho các người..."
Xoay người, Tiếu Bảo Bối tiêu soái rời đi.
Có lúc, tổn thương cũng không phải chỉ đơn giản nói một câu thật xin lỗi là có thể quên được. Còn có khi, không phải áy náy là có thể bù đắp được tất cả tổn thất trước đây...
—— tuyến phân cách ——
Nhìn thấy Mã Viện Viện, cũng chính là bạn gái hiện tại của Diệp Tử Hi lúc này cũng ở nơi đây.
Tiếu Huyên đã đi, Tiếu Bảo Bối lại không muốn một mình ngồi trong phòng làm việc chờ Kiều Trác Phàm, liền từ trong cao ốc Đế Phàm đi ra.
Thật ra thì, cô cũng chỉ là muốn đi bộ trên đường một chút. Ai biết được, lúc xui xẻo, uống nước lạnh cũng bị nhét kẽ răng.
Tiếu Bảo Bối đoán chừng hôm nay mình chính là người uống nước lạnh còn bị nhét kẽ răng đó.
Chân trước mới đưa đi Tiếu Huyên làm cô phiền lòng chán ghét, chân sau lại gặp được Mã Viện Viện từ xe thể thao bước xuống.
Một thân váy công sở làm dáng vẻ Mã Viện Viện trau chuốt thật tốt. Màu xám nhạt khiến cô ta chững chạc nhưng không mất đi vẻ nữ tính. Có thể nói, bây giờ Mã Viện Viện rất thành thạo những việc này.
Từ quần áo đến xe của cô, có thể nhìn ra điều kiện cuộc sống của cô ta vô cùng tốt.
Xét thấy những kinh nghiệm trong qua khứ, Tiếu Bảo Bối nhìn thấy cô ta cũng chỉ dự định đi thẳng về phía trước, không hề muốn dừng lại chào hỏi. Mặc dù hiện tại cô phát hiện, Mã Viện Viện đang nhìn cô chằm chằm.
Nhưng hôm nay, hình như Mã Viện Viện rất hăng hái.
Từ khi Tiếu thị xuống dốc cô ta chưa từng chài hỏi Tiếu Bảo Bối, thế nhưng hôm nay lại gọi tên của cô: "Tiếu Bảo Bối!"