Bởi vì loại cảm giác bất an kỳ lạ này, nên Quý Xuyên lập tức đuổi theo.
Hai người này, một người thì chạy, một người đuổi theo, rất là chuyên tâm.
Thế nên hai người bọn họ cũng không hề chú ý tới có một chiếc xe Hummer vàng xuất hiện.
Lúc Kiều Trác Phàm lái xe tới gần đây, thì bị đám người tụ tập ở đây hấp dẫn.
Quét mặt nhìn chỗ đó một cái, Kiều Trác Phàm không có hứng thú xem, anh chỉ nghĩ phải nhanh chóng tìm được Tiếu Bảo Bối sớm một chút.
Đêm nay lúc ra khỏi nhà cô nhóc kia cũng không mặc bao nhiêu quần áo. Lúc này nhiệt độ hạ thấp xuống, nếu như không sớm tìm được cô, sợ là cô sẽ bị cảm.
Nhưng ngay khi Kiều Trác Phàm đang định xoay đi hướng khác để tìm kiếm tung tích của Tiếu Bảo Bối, thì anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên ở giữa đám người: “Tiếu Huyên làm? Thì ra anh vẫn luôn biết rõ! Nhưng mà anh lại chưa từng nói cho tôi biết...”
“Quý Xuyên, chúng ta đã từng có một thời gian qua lại với nhau, tôi chưa bao giờ để anh chịu thiệt thòi dù chỉ là một chút, đúng không? Nhưng tại sao anh lại có thể đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy...Die enda anl eequ uyd onn. Tôi thực sự đã nhìn lầm anh rồi!”
Đó là giọng nói của Tiếu Bảo Bối!
Tiếu Huyên?
Đúng rồi, hôm đó lúc anh nói chuyện điện thoại với Tiếu Bảo Bối, đã nghe được giọng nói của Tiếu Huyên.
Tất cả những chuyện này, khẳng định là không thoát khỏi liên quan tới người phụ nữ kia.
Kiều Trác Phàm cảm thấy, Tiếu Bảo Bối đi ngoại tình. Trong chuyện này, anh là người bị hại. Cho nên mấy ngày nay, anh sống một cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Nhưng bây giờ nghe được đoạn đối thoại này, đột nhiên Kiều Trác Phàm phát hiện ra, trong chuyên này cục cưng của anh mới là người phải chịu thiệt thòi nhiều nhất.
Vậy mà anh còn làm vậy với cô...
Nghĩ tới sự bất lực và bất an của cô, nghĩ đến bóng lưng vừa khóc vừa chạy đi của cô vừa rồi, Kiều Trác Phàm như bị sét đánh trúng.
Một giây này, Kiều Trác Phàm vội vàng dừng xe lại, sải bước đi tới chỗ phát ra giọng nói...
- - Đường phân cách - -
“Bảo Bối, em hãy nghe anh nói!”
Dường như Quý Xuyên vẫn còn cố gắng muốn giải thích, Tiếu Bảo Bối chạy ở phía trước, anh ta chạy đuổi theo ở phía sau.
Cuối cùng anh ta đuổi kịp Tiếu Bảo Bối, dùng sức kéo tay cô lại.
Vốn tưởng rằng, đuổi kịp Tiếu Bảo Bối, anh ta sẽ có thể nói ra hết những điều mà mình muốn nói. Ai ngờ đầu lúc này lại vang lên giọng nói của Kiều Trác Phàm.
“Anh Quý, hình như tay của anh đã đặt ở chỗ không nên đặt rồi!”
Giọng nói của Kiều Trác Phàm còn lạnh lẽo hơn cả gió đêm.
Điều này khiến cho Quý Xuyên đang bận rộn lôi kéo Tiếu Bảo Bối đột nhiên khựng lại.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Kiều Trác Phàm, anh ta cảm thấy trong ánh mắt của người đàn ông này có mang dao.
Mà bây giờ, anh mắt kia của Kiều Trác Phàm đang dừng lại trên chỗ tay của anh đang kéo Tiếu Bảo Bối. Die enda anl eequ uyd onn.
Mà cái nhìn kia, giống như một con dao nhỏ sắc bén, lăng trì từng nhát từng nhát trên tay của anh ta. Khiến cho Quý Xuyên chỉ muốn nắm lấy tay của Tiếu Bảo Bối nhưng cuối cùng dưới ánh mắt bức bách của anh, không thể không buông tay của Tiếu Bảo Bối ra.
Tiếu Bảo Bối cũng không thể ngờ được Kiều Trác Phàm sẽ xuất hiện vào lúc này.
Trong lúc nhất thời cô cũng sững sờ tại chỗ.
Từ trong quán Karaoke chạy ra, Tiếu Bảo Bối chưa từng nghĩ tới lần nữa đụng phải Kiều Trác Phàm thì phải nói gì.
Trong nháy mắt đối mặt với anh, không hiểu vì sao đột nhiên Tiếu Bảo Bối cảm thấy luống cuống, lập tức cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mũi giày, giống như là đang cố gắng sám hối điều gì đó.
Nhìn cô đột nhiên cúi cái đầu nhỏ xuống và cả ánh mắt lẩn tránh kia, tim của Kiều Trác Phàm nhói đau.
Anh vất vả lắm với khiến cho Tiếu Bảo Bối bỏ đi sự phòng bị đối với anh, vất vả lắm mới làm cho mối quan hệ của anh và Tiếu Bảo Bối tốt lên được một chút.
Không ngờ được, tất cả những điều anh vất vả lắm mới làm được, lại bị những việc làm của Tiếu Huyên làm cho không còn gì nữa!
“Tôi về nhà đây!” Kiều Trác Phàm đang do dự không biết phải thể hiện vẻ mặt nhăn nhó của mình như thế nào để cho dịu dàng một chút, mới không hù dọa Tiếu bảo Bối sợ. Cũng không chờ anh rối rắm chỉnh sửa lại vẻ mặt nhăn nhó của mình xong, liền nghe thấy Tiếu Bảo Bối nói thầm một câu như vậy, sau đó liền cúi đầu quay lưng về phía bọn họ chạy đi.
"Bảo Bối!"
Quý Xuyên nhìn thấy Tiếu Bảo Bối chạy đi, lại định chạy theo.
Nhưng mà lúc này Kiều Trác Phàm lại trực tiếp chặn anh ta lại.
“Anh Quý, đây không có chuyện của anh!” Ngụ ý của anh là, Quý Xuyên anh ở đâu liền lăn về đó đi.
“Tổng giám đốc Kiều, nhưng mà tôi lo lắng cho Tiếu Bảo Bối! Bảo Bối cô ấy không làm gì sai, anh không được đối xử với cô ấy...” Đêm nay đứng ở bên ngoài quán Karaoke, Quý Xuyên nhìn thấy Tiếu Bảo Bối vừa khóc vừa chạy từ trong ra, cũng biết là chắc chắn đã bị Kiều Trác Phàm bắt nạt.
Bây giờ, nhìn thấy Kiều Trác Phàm lại đuổi theo Tiếu Bảo Bối, anh ta cảm thấy Kiều Trác Phàm lại muốn bắt nạt cô nữa.
Lập tức anh ta trở nên dũng cảm hơn. Chỉ hy vọng có thể giống như lời của Tiếu Bảo Bối nói, đứng ở góc độ của cô vì cô một lần.
“Quý Xuyên, lo cho tốt chuyện của mình, tôi và Tiếu Bảo Bối như thế nào, cũng không tới lượt anh nhúng tay vào!” Nói xong, Kiều Trác Phàm xoay người, dự định chạy về phía mà Tiếu Bảo Bối chạy đi. Nhưng quay đầu đi, hình như anh lại nghĩ tới điều gì, dừng lại nói: “Còn nữa, chuyện này từ từ tôi sẽ tính sổ với anh!”
Bỏ lại lời này, Kiều Trác Phàm quyết đoán chạy thẳng về phía Tiếu Bảo Bối.
Chẳng bao lâu, Kiều Trác Phàm ỷ vào chân tay mình dài, đã bắt được Tiếu Bảo Bối.
“Kiều Trác Phàm, anh thả tôi ra, tôi không muốn làm chướng mắt anh!”
“Cục cưng, đi theo anh!”
"Không đi!"
"Không đi cũng không được!"
Tiếu Bảo Bối giãy giụa mấy cái, liền bị Kiều Trác Phàm bế lên luôn.
Những người qua đường vốn vây lại xem người phụ nữ tức giận tát người đàn ông kia, cuối cùng người phụ nữ bỏ đi nên cũng tản ra.
Mà Quý Xuyên bị bỏ lại, ôm lấy chỗ mà mới vừa rồi bị Tiếu Bảo Bối tát, không biết đang suy nghĩ điều gì...
- - Đường phân cách - -
“Kiều Trác Phàm, tôi muốn xuống xe.” Chiếc xe Hummer vàng rực rõ, khiến cho Tiếu Bảo Bối cực kỳ không thoải mái.
Không thoải mái không phải bởi vì màu sắc xa hoa này, mà là do ngồi bên cạnh người kia khiến cho Tiếu Bảo Bối có cảm giác vô cùng ấm ức.
Nhất là nghĩ tới chuyện đêm nay anh đã gào thét lên với cô, chóp mũi của Tiếu Bảo Bối liền chua xót.
Nhưng mà cái công tắc khởi động xe ở chỗ nào, cho tới lúc này Tiếu Bảo Bối vẫn chưa tìm ra được. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
Nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh vẫn không có phản ứng gì, Tiếu Bảo Bối lại nói: “Kiều Trác Phàm, tôi biết là tôi thấp hèn, là tôi đã lạc lối, là tôi không tốt. Nhưng mà cũng không phải là tôi cố ý...”
“Kiều Trác Phàm, anh muốn ly hôn thì ly hôn đi. Chuyện này là do tôi sai, chuyện phân chia tài sản đều do anh quyết định. Nhưng anh không thể không để lại cho tôi xu nào, tiền của tôi dạo này đã đưa cho Nhạc Dương hết rồi, cho nên ít nhất anh cũng phải cho tôi mấy trăm đồng, để tôi sống đủ hết tuần sau...” Tuần sau, Tiếu Thị sẽ phát tiền lương rồi!
Tóm lại, người phụ nữ này lẩm bẩm một lúc lâu.
Nhưng mà điều duy nhất mà Kiều Trác Phàm chú ý, chính là hai chữ ‘ly hôn’ được thốt ra từ trong miệng của cô.
Chỉ nghe thấy từ này, chiếc xe vàng Hummer đang đi vững vàng ở trên đường, đột nhiên thắng gấp lại.
Bị chấn mạnh một cái, khiến Tiếu Bảo Bối sợ hãi kêu lên.
“Kiều Trác Phàm, anh bị điên à?”
Cho đến khi xe dừng lại hẳn, Tiếu Bảo Bối đã bị dọa tới mức đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Giờ phút này, thực sự cô không còn quan tâm tới chuyện trước đó bọn họ đã ầm ĩ không vui nữa, mà gầm lên với Kiều Trác Phàm. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
“Kiều Trác Phàm, anh muốn như thế nào?”
Nhưng ngay cả khi cô nói nhiều như vậy, thì một chút xíu phản ứng Kiều Trác Phàm cũng không có, lông mày của Tiếu Bảo Bối nhăn lại.
Thì thấy, lúc này đột nhiên Kiều Trác Phàm quay đầu lại, ánh mắt sáng như đuốc.
Ánh mắt này, khiến cho Tiếu Bảo Bối khó hiểu.
"Kiều Trác Phàm..."
“Em đừng có hy vọng, Kiều Trác Phàm anh dù chết cũng sẽ không ly hôn!”