Không sai, hôm nay cô ta thua ở trên tay Nhạc Dương, nhưng chỉ một chút này cô ta cũng không để ý.
Về phần giải thích với Diệp Tử Hi, cô ta cũng không phải là tùy tiện đuổi người ta đi.
Ngay sau đó, cô ta liền rời đi.
Cảnh tượng giương cung bạt kiếm mới vừa rồi ở trong cửa hàng rất nhanh đã không còn.
"Nhạc tỷ, chị có biết người kia không?" Sau khi người phụ nữ tự xưng là Mã Viện Viện rời đi, tiểu trợ lý còn có chút tò mò liền hỏi Nhạc Dương.
"Không biết!"
"Vậy tại sao..."
"Đoán chừng sẽ rất nhanh lại tìm tới cửa thôi." Đây là trực giác Nhạc Dương.
Mới vừa rồi, ánh mắt của người phụ nữ kia trước khi rời khỏi cửa hàng chính là có ý tứ này.
Sau khi Nhạc Dương thành công mua cái túi xách liền hẹn gặp Tiếu Bảo Bối.
Nhìn dáng vẻ Tiếu Bảo Bối vui mừng đem chiếc túi ôm ở trong ngực, trong lòng Nhạc Dương không ngừng rỉ máu.
Tiếu Bảo Bối, cậu phải hết sức vui mừng nghe chưa. Lão tử tốn ba vạn tệ mới mua được cho cậu đó...
—— tuyến phân cách ——
"Nhạc Dương, cậu thành thật nói cho mình biết có phải hôm nay cậu làm việc gì có lỗi với mình đúng không?" Tiếu Bảo Bối uống cà phê, bày ra nét mặt cậu thành thật khai báo cho mình nhanh lên một chút.
"Mình tặng quà cho cậu không được sao?" Nhạc Dương liếc mắt với Tiếu Bảo Bối.
"Tất nhiên là được, nhưng mình cứ có cảm giác có chút không thích hợp."
"Nếu cậu đã nói như vậy thì lập tức đem túi trả lại cho mình." Nhạc Dương nói xong, định lướt qua cái bàn cướp đi cái túi trên tay Tiếu Bảo Bối.
"Cậu đã đưa cho mình rồi sao có thể lấy lại chứ?" Tiếu Bảo Bối sống chết đem túi xách ôm chặt ở trong ngực.
Nhìn dáng vẻ Tiếu Bảo Bối che chở túi xách, Nhạc Dương liền cảm giác được hôm nay mình tốn ba vạn tệ thật đáng giá.
"Nhạc Dương, hình như cậu có chút không vui à?"
"...." Bị Tiếu Bảo Bối nhắc đến, trong nháy mắt hình ảnh của cô gái tên là Mã Viện Viện liền thoáng qua trong đầu Nhạc Dương.
Kể từ lúc người phụ nữ đó đột nhiên xuất hiện trong thế giới của cô, hơn nữa sau khi để lại những lời nói đầy ẩn ý, trong lòng Nhạc Dương luôn có chút lo lắng.
"Không có việc gì, đều là những chuyện nhỏ nhặt thôi." Nhạc Dương cũng không muốn đem tâm trạng không vui lây cho Tiếu Bảo Bối.
"Nếu đều là những chuyện nhỏ vậy chúng ta không cần vì những chuyện này mà đau lòng, hao tâm tốn sức. Hôm nay mình mời khách, cậu cứ gọi tùy ý." Tiếu Bảo Bối nhìn cái túi hồ ly đẹp mắt trên tay, khỏi nói trong lòng có bao nhiêu vui vẻ.
Đây chính là phương thức đặc biệt của cô và Nhạc Dương.
Mặc kệ trước đó bọn cô có gì không vui, chỉ cần nói mấy câu, bảo đảm chuyện gì cũng đều sẽ quên hết, rất nhanh sẽ khôi phục lại sự thân mật như lúc ban đầu.
"Đây chính là cậu nói đó." Khó có dịp Tiếu Bảo Bối muốn mời khách, Nhạc Dương liền vui vẻ.
Rất nhanh, hai người vừa ngồi dùng các món ăn ngon trong cửa hàng đồ ngọt, vừa bắt đầu tán gẫu lung tung.
Mà Tiếu Bảo Bối nhìn Nhạc Dương cười vui vẻ như vậy, trong lòng vẫn là có chút buồn buồn.
Nhạc Dương, cậu thật sự thích Diệp Tử Hi đến như vậy sao?
Từ khi cậu ở bên cạnh anh ta, nụ cười trên mặt liền xuất hiện nhiều hơn.
Muốn mình nói với cậu những chuyện tàn nhẫn kia, mình liền không thể thốt ra khỏi miệng được.
Nhạc Dương, hiện tại mình cũng bắt đầu do dự, có nên trực tiếp kéo cậu ra khỏi Diệp Tử Hi hay không....
—— tuyến phân cách ——
"Tiểu ca ca, tìm em có chuyện gì?" Một ngày này, Lăng Công Chúa vừa mới tan việc về nhà, liền nhận được điện thoại của Đàm Khuynh.
Khi Đàm Khuynh tìm cô, đại đa số lúc cô ở nhà, anh đều trực tiếp đến trong phòng ngủ tìm cô. Gọi điện thoại tới như vậy, đoán chừng là có chuyện gì khác.
"Là như vậy, hôm nay là sinh nhật của Chu Tiểu Tiểu. Cô ấy nói muốn mời chúng ta đi hát KTV." Bên kia điện thoại, âm thanh Đàm Khuynh có chút lười biếng.
"Chu Tiểu Tiểu? Thôi quên đi." Lăng Công Chúa vừa nghe đến là bữa tiệc sinh nhật của Chu Tiểu Tiểu liền lập tức ỉu xìu.
Mặc dù hôm nay cô có chút nhàm chán, cũng muốn đi ra ngoài tìm một chút việc vui. Nhưng nghĩ đến gương mặt Chu Tiểu Tiểu đó, còn có việc Chu Tiểu Tiểu thích làm nhất là dính lấy Đàm Duật, trong lòng cô liền có chút không đúng.
Nghe Lăng Công Chúa không hề che giấu việc mình không thích Chu Tiểu Tiểu, Đàm Khuynh bên kia liền cười.
"Em vẫn không thích cô ấy như vậy sao?"
"...." Bị hỏi đến vấn đề này, Lăng Công Chúa lập tức cứng họng.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn không thích Chu Tiểu Tiểu. Nguyên nhân là Chu Tiểu Tiểu thích Đàm Duật.
"Không phải em đã nói là em không thích cậu ấy sao?" Trong câu thứ hai của Đàm Khuynh không còn ám chỉ Chu Tiểu Tiểu nữa.
Một điểm này, trong lòng Lăng Công Chúa cũng rõ ràng.
Bởi vì đề cập tới vấn đề này nên cô liền cắn chặt môi.
"Em khẳng định là đã không còn thích anh ấy nữa." Chỉ trầm ngâm trong chốc lát, cô nói trong điện thoại.
"Vậy tại sao lại không đi?" Sau khi nghe cô trả lời, Đàm Khuynh cười.
"Bây giờ cô ấy cũng không phải là tình địch của em nữa rồi, sao em vẫn không thích cô ấy?"
Vấn đề Đàm Khuynh đưa ra quả thật làm cho cô có chút khó xử.
"Không có người nào sẽ ngu ngốc đi thích tình địch của mình. Đã làm tình địch lâu như vậy, cảm giác ghét bỏ đó đã đi sâu vào trong xương tủy rồi." Lăng Công Chúa rối rắm nửa ngày, lại đưa ra một câu nói như vậy.
Nói thật, cô vẫn không có cách nào thích Chu Tiểu Tiểu được.
Ngoại trừ làm tình địch nhiều năm như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn thì không có cách nào khiến cô thay đổi cái nhìn đối với Chu Tiểu Tiểu được. Hơn nữa, bởi vì năm đó Lăng Công Chúa còn bị Chu Tiểu Tiểu đùa bỡn một trận.
"Chẳng lẽ em còn mang thù vì chuyện lúc bé sao?" Ẩn bên trong giọng nói của Đàm Khuynh còn mang theo nụ cười thản nhiên.
Dường như cô rất hiểu Đàm Khuynh, bất luận là lúc nào thì giọng nói đều dịu dàng như vậy.
"Chuyện lúc còn bé gì chứ?" Lăng Công Chúa đã biết rõ còn cố tình hỏi.
"Chính là chuyện bốn túi bánh bích quy Tiểu Hùng." Khuynh tiểu gia có ý tốt nhắc nhở.
Lần này, Lăng Công Chúa thoáng hiện vẻ xấu hổ.
Được rồi, cô quả thật còn nhớ chuyện này. Cũng bởi vì nó, cô cùng Chu Tiểu Tiểu liền kết thù oán.
Thực ra đây là chuyện xảy ra lúc bọn họ còn rất nhỏ. Lúc ấy, bà nội Tiểu công chúa ra nước ngoài du lịch, cho Tiểu công chúa rất nhiều bánh bích quy Tiểu Hùng ngon miệng. Chu Tiểu Tiểu đến nhà bọn họ làm khách, sau khi nếm thử một chút liền thật thích. Mà lúc đó, các loại bánh bích quy Tiểu Hùng đã trở thành tâm can bảo bối của Tiểu công chúa.
Thấy Chu Tiểu Tiểu thích chúng như vậy, cô liền dùng mấy túi bánh bích quy của mình đổi lấy việc Chu Tiểu Tiểu sau này không được đi theo Đàm Duật nữa.
Nào ngờ sau khi Chu Tiểu Tiểu cầm bánh bích quy Tiểu Hùng của cô, liền quên sạch lời ước định của hai người bọn họ. Sau lần đó, Tiểu công chúa liền có ấn tượng không tốt đối với cô ta.
Đã nhiều năm như vậy, Chu Tiểu Tiểu tổ chức sinh nhật, một lần cô cũng không tham gia.
"Chẳng lẽ thật sự em vẫn còn tức giận sao?" Thấy cô vẫn không trả lời, Khuynh tiểu gia lại hỏi tiếp.
"Tiểu ca ca, anh nói chuyện này để làm gì? Đây đã là chuyện rất lâu về trước rồi."
"Em cũng biết là chuyện rất lâu về trước rồi thì nên quên đi." Một vị nào đó có ý tốt nhắc nhở.
"Cái này không thể được...." Cuối cùng, Khuynh tiểu gia cũng chỉ nhận được đáp án này.
Nếu như cô có thể dễ dàng quên đi đoạn ký ức đó thì cô sẽ không trở nên khổ sở như vậy rồi.
Từ nhỏ đến lớn, Lăng Công Chúa đã làm một chuyện ngốc nghếch như vậy. Hơn nữa, chính cô cũng cho rằng đó là việc vô cùng sỉ nhục trí thông minh của mình.
Không cách nào quên, cũng không thể quên.
"Xú nha đầu này, thật hết cách với em." Khuynh tiểu gia khuyên bảo không có kết quả, dự định cúp điện thoại.
Mới vừa rồi là Chu Tiểu Tiểu gọi điện thoại tới, muốn anh dẫn Lăng Công Chúa cùng tham gia sinh nhật của cô.
Thật ra thì, tính tình nha đầu Chu Tiểu Tiểu này cũng không tệ. Trừ việc cô ta cũng thích Đàm Duật ra thì không có làm chuyện gì quá đáng.
Sở dĩ Đàm Khuynh đồng ý cô ta khuyên Tiểu công chúa cũng vì điểm này.
Nhưng giới hạn chỉ dừng lại ở việc khuyên nhủ, nếu Lăng Công Chúa thật sự không thích đi thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng cô.
Nhưng một giây trước khi anh tính cúp điện thoại, điện thoại bên kia lại truyền tới giọng nói Lăng Công Chúa.
"Tiểu ca ca...."
"Còn có chuyện gì?" Hắn lơ đễnh hỏi.
"Em đi!" Trầm ngâm hồi lâu, cô đưa ra đáp án như vậy.
Trong lúc nhất thời, Khuynh tiểu gia cảm thấy giống như lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.
"Em nói cái gì?" Giọng nói của Khuynh tiểu gia bên kia điện thoại không tự chủ liền gia tăng một chút.
"Em nói là em sẽ đi. Em muốn tham gia tiệc sinh nhật Chu Tiểu Tiểu."
"Chuyện này… Em bị cái gì kích thích vậy?" Khuynh tiểu gia thật không hiểu rõ, mới vừa rồi ở trong điện thoại cô còn chết sống nói mình không muốn gặp cô ta, làm sao liền lập tức thay đổi chủ ý?
Khó trách chủ cửa hàng bán đồ cho anh luôn nói phụ nữ là sinh vật giỏi thay đổi nhất.
Chính vì điều này, mỗi lần muốn bán đồ cho anh, ông ta đều nhất định phải trải qua nhiều lần thay đổi giá cả.
"Em đâu có chịu kích thích gì? Dù sao, em cũng không thích anh ấy nữa. Nếu em không đi, chẳng phải là làm cho người ta chê cười sao?" Lăng Công Chúa nói.
"Vậy... Được rồi! Em sửa soạn một chút đi, một lát nữa anh qua đón em."
"Ừm!"
Bên kia, Khuynh tiểu gia rất nhanh đã cúp điện thoại rồi.
Mà bên Lăng Công Chúa, sau khi cúp máy, không biết cầm điện thoại di động trên tay đang suy nghĩ cái gì.
—— tuyến phân cách ——
Một buổi sáng sớm này, Tiếu Bảo Bối ngồi ở trước bàn làm việc, trên mặt đều là nụ cười vui vẻ.
Thật ra, phòng làm việc này là cô mặt dày mày dạn yêu cầu Kiều Trác Phàm cấp cho cô.
Một ngày kia, khi Kiều Trác Phàm nói sẽ đem việc hợp tác làm ăn cùng tập đoàn Mã thị cho cô đi xử lý, Tiếu Bảo Bối liền nói cô cũng muốn phải có một gian phòng làm việc thuộc về mình.
Nói thế nào, bây giờ cô cũng coi như "Nhân vật" có mặt mũi rồi.
Dĩ nhiên, đây chẳng qua chỉ là chính cô tự nhìn nhận mà thôi..
Sau khi cô vừa lăn lộn, vừa làm nũng khuyên bảo một phen, Kiều Trác Phàm rốt cuộc cũng đồng ý với cô, lấy phòng làm việc bên cạnh anh làm mô hình phòng làm việc nhỏ cho cô.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết chính là lúc cô không có chuyện gì làm thì phải ở trong phòng làm việc của anh. Ở đây, cô còn phải ngoan ngoãn nghe lời anh.
Vế trước, Tiếu Bảo Bối thấy không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng còn vế sau...
Nghĩ đến tối ngày hôm qua, Kiều Trác Phàm buộc cô làm những động tác mắc cỡ kia, mặt Tiếu Bảo Bối lập tức đỏ bừng.
Hừ, chờ phòng làm việc này chính thức trở thành của cô, cô chắc chắn sẽ không để lão lưu manh đó thực hiện được ý đồ.
"Bảo bảo, nơi này như thế nào?" Thời điểm tay Tiếu Bảo Bối đang phát ra tiếng kêu răng rắc, cửa phòng làm việc của cô bị mở ra.
Người bước vào là Kiều Trác Phàm.
Anh vừa tiến đến, liền trực tiếp đi vòng qua trước bàn làm việc, bế cô lên, anh ngồi xuống, sau đó để Tiếu Bảo Bối ngồi ở trên đùi của mình.
Một loạt động tác này, có thể nói là cực kỳ lưu loát.
Thật giống như, bọn họ trời sinh nên là như vậy.
"Đúng rồi, anh có chuyện muốn nói cho em biết, hình như Mã Viện Viện đến."
Hết chương 145!