"Tiếu Bảo Bối, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi!" Ngày hôm nay, Tiếu Bảo Bối vừa giúp Kiều Trác Phàm đưa tài liệu xong liền nhận được điện thoại của Nhạc Dương.
"Gặp nhau có gì vui? Tối nay còn có việc phải làm rồi!" Cái này và cô của trước kia khi nhận được điện thoại của Nhạc Dương liền biểu lộ vui vẻ thực sự giống như hai người.
"Bảo Bối, đừng như vậy! Đến lúc đó mình sẽ kéo Diệp Tử Hi đến, liền quyết định như vậy đi!" Nhạc Dương vừa thốt ra lời này xong, cũng không đợi Tiếu Bảo Bối trả lời liền trực tiếp cúp điện thoại.
"Làm sao lại như thế? Người ta còn chưa nói muốn gặp mấy người chứ!" Tiếu Bảo Bối nhìn điện thoại trên tay mình đã truyền đến âm thanh máy bận, bĩu môi.
"Bảo Bảo sao vậy!"
Kiều Trác Phàm vừa thấy cô đi vào văn phòng liền vô cùng tự nhiên bắt kịp.
"Nhạc Dương nói muốn gặp mặt!" Sau khi Tiếu Bảo Bối cầm tài liệu tới để trên bàn làm việc của anh, liền vòng tay qua cổ anh. Không biết vì sao, gần đây cô dường như rất thích đối mặt với Kiều Trác Phàm như vậy.
Chính là nhìn Kiều Trác Phàm như vậy, cô liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
"Gặp mặt liền gặp mặt, chẳng lẽ em còn sợ Nhạc Dương sao?" Kiều Trác Phàm được cô ôm, tâm trạng cũng không tệ.
Mười năm trước, anh vẫn chờ đợi một ngày có thể ở cùng một chỗ với Tiếu Bảo Bối như vậy, làm các hành động vô cùng thân thiết với nhau.
Chỉ tiếc, khi đó anh chỉ có thể trốn ở đằng sau, nhìn Tiếu Bảo Bối cùng người khác thân mật với nhau.
Hiện giờ, phong thủy luân chuyển.
Anh rốt cuộc có được Tiếu Bảo Bối, hơn nữa trái tim của hai người bọn họ cũng càng ngày càng tiến lại gần nhau.
Trên đời này, thực sự không có chuyện nào có thể khiến Kiều Trác Phàm vui vẻ hơn so với chuyện này.
"Cũng không phải sợ, chỉ là em không muốn đối mặt với Diệp Tử Hi! Bọn họ qua lại với nhau lâu như vậy, đến nói cho em biết cũng không... Em dám cá, đây nhất định là chủ ý của Diệp Tử Hi! Là anh ta không cho Nhạc Dương nói cho em biết!"
Tiếu Bảo Bối cũng dám khẳng định, sở dĩ Diệp Tử Hi không chịu để cô biết việc hai người quay lại với nhau tuyệt đối là do trước kia Tiếu Bảo Bối đã nhiều lần thấy Diệp Tử Hi ở cùng một chỗ với những người phụ nữa khác...
Nhưng những điều này, cô cảm thấy bản thân vẫn nên tìm cơ hội thích hợp mà nói cho Nhạc Dương.
Nếu không, lấy việc Nhạc Dương thích Diệp Tử Hi vô cùng nhiệt tình kia, sợ là trong chốc lát cũng không cách nào chấp nhận được.
"Đừng suy nghĩ nhiều quá. Đây là con đường Nhạc Dương tự mình chọn... Nếu như chính cô ấy chọn rồi, cô ấy sẽ phải đi hết!" Sau khi nghe Tiếu Bảo Bối nói những lời này, Kiều Trác Phàm liền nói cho cô như vậy.
Mà Tiếu Bảo Bối nghe những lời này của Kiều Trác Phàm, dường như cũng có chút hiểu được ý tứ của Kiều Trác Phàm.
Sau đó, Tiếu Bảo Bối cũng ngây ngốc gật đầu.
Nhưng cả ngày trôi qua, mấy chuyện về Nhạc Dương và Diệp Tử Hi vẫn một mực chiếm cứ trong đầu óc cô không chịu rời đi.
Chẳng qua, Tiếu Bảo Bối không nghĩ tới trước khi cô cùng Nhạc Dương gặp nhau như đã hẹn trước thì đã đụng phải Diệp Tử Hi.
Lúc đó, chẳng qua Tiếu Bảo Bối đang muốn đến chỗ bán thuốc dạ dày gần nhất.
Không biết có phải bởi vì gần đây Kiều Trác Phàm lôi kéo cô vận động mỗi khi trời tối hay không, dẫn đến làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật mà tình trạng cơ thể của cô cũng không cực kỳ tốt.
Nhất là hai ngày nay, không ăn vào này nọ không nói, còn có chút ghê tởm buồn nôn.
Nhưng việc này, cô không dám nói thẳng với Kiều Trác Phàm.
Nếu không lấy tính cách của anh, tuyệt đối sẽ kéo cô đến bệnh viện kiểm tra vài lần.
Nhân dịp bây giờ Kiều Trác Phàm vẫn ở trong công ty, không có cách nào thời thời khắc khắc dính bên cạnh cô, cô liền viện cớ chuồn ra khỏi văn phòng của anh, định đến hiệu thuốc gần đó mua thuốc dạ dày.
Nhưng cô còn chưa đi đến cửa của hiệu thuốc lớn liền thấy được xe của Diệp Tử Hi.
Chỗ chiếc xe dừng lại, vừa vặn ngay trước cửa hiệu thuốc lớn Tiếu Bảo Bối đang muốn đến.
Một màn này, rung động đến nội tâm của Tiếu Bảo Bối thật sâu.
Đến nỗi túi hồ ly cầm trong tay cũng vì quá kinh ngạc mà rơi trên mặt đất.
Mà sau khi dùng sự nhu tình (tình cảm dịu dàng) chưa từng xuất hiện trước mặt Tiếu Bảo Bối và Nhạc Dương tạm biệt với cô gái kia, Diệp Tử Hi định trở lại trong xe.
Nhưng sau đó, dường như Diệp Tử Hi cũng nhận ra điều gì, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiếu Bảo Bối đang đứng ở chỗ cách đó không xa!
Một giây kia, Diệp Tử Hi giống như vừa bị phát hiện ra cái gì, vẻ mặt không hề tốt.
"Tiếu Bảo Bối..."
Anh tiến lên, vẫn cái đức hạnh không sai biệt lắm với trước kia, một tay đút trong túi quần, một tay cầm áo của mình, duy trì dáng vẻ công tử ca(*) mà mình yêu thích nhất kia.
(*) công tử ca: cậu ấm, con ông cháu cha, chỉ những con cháu nhà phú quý không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cũng nói về những cậu bé được nuông chiều từ nhỏ.
Nhưng nhìn Diệp Tử Hi như vậy, Tiếu Bảo Bối đột nhiên vươn tay...
"Bốp..."
Tiếu Bảo Bối dành cho bên má của Diệp Tử Hi chính là một cái tát!
Một dấu ấn năm ngón tay rất nhanh đã hiện lên rõ ràng trên mặt Diệp Tử Hi.
Đây đủ để thấy được, vừa rồi Tiếu Bảo Bối dùng bao nhiêu sức lực.
"Tiếu Bảo Bối... Sao cô làm vậy?"
Diệp Tử Hi dường như cũng không nghĩ tới, Tiếu Bảo Bối vừa tiến lên đến chào cũng không chào liền trực tiếp vung cho anh ta một bàn tay.
Đây còn trên đường lớn!
Anh thật sự vô cùng lo lắng, một màn vừa rồi có thể bị người nào dùng điện thoại chụp được không rồi đăng lên mạng, khiến hình tường coong tử ca nhà giàu anh luôn duy trì trước mặt người khác sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
"Tôi làm sao làm vậy? Tôi đây thật muốn hỏi anh, Diệp Tử Hi vừa rồi anh vừa làm cái gì?"
"Tôi làm cái gì thì có quan hệ gì với cô, cô ra tay tàn nhẫn như vậy làm cái gì!" Diệp Tử Hi vừa duỗi tay liền nắm chặt cổ tay cánh tay vừa đánh anh của Tiếu Bảo Bối.
Lực đạo kia có chút lớn.
Khiến bàn tay nhỏ của Tiếu Bảo Bối bị bóp chặt, rất đau!
Tức giận nhìn Diệp Tử Hi, viền mắt Tiếu Bảo Bối liền ửng đỏ.
Không phải vì Diệp Tử Hi làm đau tay cô mà mắt đỏ lên. Tiếu Bảo Bối chỉ đang vì Nhạc Dương mà cảm thấy không đáng giá!
"Tôi chính là thay Nhạc Dương đánh anh đấy! Cậu ấy đã vì anh mà làm bao nhiêu thứ! Anh dám nói, anh cùng cô gái vừa xuống từ xe anh không có gì chứ?"
Nếu không có gì mà nói, Tiếu Bảo Bối tin tưởng Diệp Tử Hi sẽ không lộ ra vẻ mặt như vậy.
Mà Diệp Tử Hi bị Tiếu Bảo Bối chất vấn chỉ mấp máy môi, hơn nửa ngày cũng không nói được một câu phản bác.
Hiển nhiên, vừa rồi anh đã bị Tiếu Bảo Bối đâm đúng chỗ trong lòng.
"Diệp Tử Hi, chia tay với Nhạc Dương đi!" Ngay tại lúc Diệp Tử Hi không phản bác được, một câu tiếp theo của Tiếu Bảo Bối lại càng khiến anh trừng lớn hai mắt...
Anh chẳng thể nghĩ tới, Tiếu Bảo Bối sẽ yêu cầu như vậy.
Anh vốn cảm thấy, Tiếu Bảo Bối bắt gặp anh ở cùng cô gái khác, ước chừng sẽ vì Nhạc Dương mà đánh anh ta, hả giận gì gì đó. Cuối cùng sẽ đòi anh đừng ở cùng một chỗ với cô gái khác nữa, đòi anh toàn tâm toàn ý với Nhạc Dương.
Nào biết, Tiếu Bảo Bối vừa đến liền muốn bọn họ chia tay...
Điều này hiển nhiên có chút ngoài dự kiến của Diệp Tử Hi.
Đương nhiên Diệp Tử Hi cũng biết, nếu bản thân thật sự không cách nào bảo vệ tốt Nhạc Dương, không cách nào để cô cưới vào Diệp gia thì hiện giờ chia tay với Nhạc Dương mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Ít nhất hiện giờ chia tay sớm một chút, cắt đứt tơ tình sớm một chút, bọn họ sẽ không đến mức cứ tiếp tục vùng vẫy trong vũng bùn đó.