Mục lục
Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: đỗ song nhi (yên yên)

Lúc này trong lòng Diêm Soái rất bất an.

Anh vừa mong đợi gặp được Tiếu Bảo Bối, lại lo lắng người đang ở trong phòng đúng là cô.

Bởi vì nếu Tiếu Bảo Bối có thể tự do ra vào phòng làm việc, phòng nghỉ ngơi của Kiều Trác Phàm, vậy có phải cô có vị trí hết sức quan trọng trong lòng người đàn ông này hay không?

"Anh Diêm?"

Diêm Soái đang nhìn chằm chằm cánh cửa kia, không biết suy nghĩ cái gì thì nghe thấy giọng nói của Kiều Trác Phàm truyền đến.

"Hả?" Diêm Soái hồi phục tinh thần lại, rõ ràng không chú ý đến Kiều Trác Phàm.

Anh vẫn mong chờ có thể nghe được tiếng động gì đó phát ra một lần nữa.

"Anh cứ để phương án ở chỗ này, sau khi tôi xem qua sẽ trả lời anh! Nếu không còn chuyện gì, anh có thể ra ngoài!"

Kiều Trác Phàm lặp lại câu nói, giọng điệu rõ ràng muốn tiễn khách.

"Được..." Đối phương đã đuổi người thẳng thừng như vậy rồi, Diêm Soái không đi cũng khó.

Chậm rãi bước về phía cửa phòng làm việc, khi sắp bước ra, Diêm Soái lưu luyến nhìn phòng nghỉ ngơi Kiều Trác Phàm một cái.

"Còn có việc gì sao?"

Kiều Trác Phàm lập tức mở miệng.

"Không có việc gì..."

Diêm Soái cũng không thể trực tiếp nói cho Kiều Trác Phàm biết ý đồ chân chính được?

Nếu không, sợ rằng kế hoạch của anh còn chưa bắt đầu đã bị Kiều Trác Phàm ném ra ngoài.

Tình hình như hiện tại vẫn tốt hơn!

Coi như Kiều Trác Phàm có bất mãn đối với anh thì cũng không thể đưa tay đánh người chạy lại chứ?

Cuối cùng, dù lưu luyến nhưng Diêm Soái vẫn quay lưng bước ra khỏi phòng làm việc...

Sau khi Diêm Soái ra ngoài, Kiều Trác Phàm vẫn luôn nhìn chằm chằm cánh cửa giống như phòng bị cái gì.

Một lát sau, A Vĩ gọi điện đến.

"Đã đi rồi?"

Kiều Trác Phàm bắt máy liền hỏi.

"..."

Mặc dù không biết bên kia A Vĩ nói gì, nhưng rõ ràng có thể thấy được sau khi nghe A Vĩ  đáp lại, Kiều Trác Phàm thở phào nhẹ nhõm.

Đi rồi?

Vậy thì tốt!

Kiều Trác Phàm đưa tay, muốn lấy tách cà phê đã bị đặt sang một bên lên uống một hớp.

"Kiều Trác Phàm, anh đang ở đây làm gì đó?"

Anh chưa kịp phục hồi tâm trạng, sau lưng truyền tới giọng nói của Tiếu Bảo Bối.

Giọng nói của cô đột nhiên vang lên khiến Kiều Trác Phàm run tay, không cẩn thận bị cà phê đổ trên mu bàn tay.

"Hít..."

"Kiều Trác Phàm, anh bị sao thế?" Tiếu Bảo Bối hoảng sợ.

Vừa rồi cô không hề to tiếng, tại sao Kiều Trác Phàm lại giống như đang làm việc trái với lương tâm bị phát hiện vậy?

Nhưng trước mắt, Tiếu Bảo Bối không kịp suy nghĩ kỹ càng những việc này, cô vội chạy tới xem vết thương của anh.

Lúc này, mu bàn tay Kiều Trác Phàm đã bắt đầu đỏ lên.

"Để em nhờ anh A Vĩ gọi Kiều Trì tới!" Ở bên Kiều Trác Phàm một thời gian, Tiếu Bảo Bối đã biết rất rõ tính tình của anh.

Chỉ cần không phải chuyện liên quan đến mạng người, đánh chết anh cũng sẽ không vào bệnh viện xử lý. Lúc này, thay vì khuyên nhủ anh đi bệnh viện, chẳng bằng gọi Kiều Trì đến thì hơn.

Tiếu Bảo Bối không phải đang hỏi ý kiến Kiều Trác Phàm mà cô vừa nói xong liền cầm điện thoại của Kiều Trác Phàm, thuần thục tìm tên A Vĩ rồi gọi.

"Chuyện này..."

Vốn dĩ Kiều Trác Phàm còn muốn nói với cô đây là chuyện nhỏ, không cần gấp gáp nhưng  nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tiếu Bảo Bối, những lời anh định nói lại không thể thốt ra.

"Kiều Thiếu, anh có việc gì dặn dò?" A Vĩ bắt máy rất nhanh nhưng anh không ngờ người gọi đến lại là Tiếu Bảo Bối.

"Anh A Vĩ, Kiều Trác Phàm bị phỏng rồi, anh nhanh chóng gọi anh Kiều Trì đến đây đi!"

"Phỏng? Được, tôi lập tức đi ngay!" A Vĩ nhanh chóng cúp điện thoại, có lẽ lúc này anh đang trên đường đến nhà của Kiều Trì rồi.

Sau khi cúp máy, Tiếu Bảo Bối vội vã muốn chạy tới tủ lạnh tìm đá để giúp Kiều Trác Phàm bớt đau thì phát hiện Kiều Trác Phàm vẫn luôn đứng ở bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

"Kiều Trác Phàm, anh đừng cản đường em! Nhanh tránh ra một chút, em muốn đi lấy đá..."

Đối diện với ánh mắt của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối cằn nhằn.

"Bảo bảo, cám ơn em..." Kiều Trác Phàm không nhường đường mà vẫn chăm chú nhìn cô. Đợi đến Tiếu Bảo Bối bị anh nhìn đến mức có chút rợn cả tóc gáy, Kiều Trác Phàm lại nói như vậy .

Nói xong, Kiều Trác Phàm tiến lên, ôm Tiếu Bảo Bối vào lòng, anh còn vùi đầu mình vào cổ cô.

Về vết thương trên tay, anh dường như không cảm thấy đau đớn một chút nào...

"Kiều Trác Phàm, anh đừng như vậy. Trên tay anh còn có vết thương..." Tiếu Bảo Bối ở trong lòng anh muốn né ra nhưng đều vô dụng, bởi vì cô càng đẩy anh ra, anh càng dùng sức ôm chặt cô hơn, khiến cô không có cách nào trốn tránh.

"Bảo bảo, đừng giận anh nữa được không?" Kiều Trác Phàm không để ý đến việc Tiếu Bảo Bối muốn đẩy anh ra, anh cứ cố chấp ôm chặt cô vào lòng.

Từ ngày Nhạc Dương rời đi, Tiếu Bảo Bối đã bắt đầu giận dỗi với Kiều Trác Phàm vì cô biết được, là Kiều Trác Phàm gửi tấm ảnh Nhạc Dương và Diệp Tử Hi đang hôn nhau đến buổi đính hôn của Diệp Tử Hi, khiến tất cả mọi người đều náo loạn. Có lẽ đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Nhạc Dương rời đi!

Trước khi làm những việc này, Kiều Trác Phàm đã dàn xếp với truyền thông, tấm ảnh xuất hiện tại lễ đính hôn của Diệp Tử Hi không được nhắc tới. Giới truyền thông đều làm theo lời anh nói. Dù sao, với tốc độ phát triển một năm qua của tập đoàn Đế Phàm, tương lai sẽ thống trị toàn thành phố này, không ai muốn đắc tội với một ông chủ tương lai.

Vì vậy, mặc dù có không ít nhà truyền thông đưa tin nhưng không người nào có thể tìm được một chút xíu dấu vết nào.

Vấn đề là ở đây!

Làm sao Tiếu Bảo Bối biết chuyện tấm hình kia?

Đây chính là chỗ đau của Kiều Trác Phàm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK