Mục lục
Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mèo (meoancamam)

Đây giống hệt như Kiều lão gia tử nói, đứa nhỏ này từ bé đã có phong phạm của người có danh vọng.

Một ánh mắt cũng có thể khiến người khác ngoan ngoãn phục tùng.

"A Vĩ, có chuyện gì?" Kiều Trác Phàm rất nhanh đã nhận điện thoại.

Tốc độ và giọng điệu kia đều khiến mẹ Kiều có chút ngạc nhiên.

Bởi vì thế nhưng bà lại có thể nhìn thấy từ trên mặt con trai mình rõ ràng là cảm xúc lo lắng.

Mà trước mắt, Kiều Trác Phàm cũng không để ý đến mẹ mình bên kia đang kinh ngạc.

Anh rõ ràng, hôm nay A Vĩ được anh phái đi đi bên cạnh Tiếu Bảo Bối.

Lúc này cậu ta lại gọi điện đến, chẳng lẽ Tiếu Bảo Bối xảy ra chuyện gì?

"Kiều thiếu, không thấy phu nhân đâu nữa!"

A Vĩ bên kia điện thoại, giọng điệu cũng có chút gấp gáp.

Tiếu Bảo Bối chính là sinh mệnh của Kiều Trác Phàm.

A Vĩ được anh phái đến bảo vệ Tiếu Bảo Bối cũng sẽ sẽ xảy ra loại chuyện này!

Thế nhưng không nghĩ tới càng sợ cái gì thì cái đó càng xảy ra.

"Sao lại như vậy?" Tuy ngoài mặt Kiều Trác Phàm không nói gì nhưng khí thế âm trầm ngột ngạt của anh lúc này đã xuyên qua điện thoại xông đến A Vĩ đầu dây bên kia.

"Tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm mấy người phu nhân. Nhưng lúc sau, tiểu thư Nhạc Dương dường như uống rượu, tiểu thư Tiếu gọi người phục vụ giúp ngài ấy đưa người vào trong phòng bao. Tôi còn định muốn vào hỏi phu nhân xem nếu không để tôi trực tiếp giúp ngài ấy đưa tiểu thư Nhạc Dương về, không nghĩ tới vừa hỏi liền biết được bọn họ vẫn chưa quay về!"

Nói xong lời này, A Vĩ lập tức bổ sung: "Kiều thiếu, là tôi đáng chết!"

"Trước đừng nói những lời này. Trước mắt quan trọng nhất là tìm được người! Cậu lập tức nói người ta lấy camera trong quán bar ra. Nếu bọn họ không phối hợp... dùng sức!"

Ngữ khí Kiều Trác Phàm bình bình đạm đạm, biểu hiện ra không có chút vấn đề nào.

Nhưng hai chữ cuối cùng đã tuyên bố một điều...

Kiều Trác Phàm đã quyết định vì Tiếu Bảo Bối phá đi quy tắc bọn họ lập ra trước khi trở về.

Mà sau khi bỏ lại câu kia, Kiều Trác Phàm liền nhanh chóng cúp điện thoại.

"Làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay không!"

"Không tìm thấy cục cưng! Con hoài nghi có người muốn đối phó con, muốn bắt cô ấy làm con tin chịu tội thay!"

Người anh đắc tội trước kia rất nhiều.

Lúc trước nhìn cô cùng Qúy Xuyên bên nhau nhiều năm như vậy mà không đi phá hoại cũng vì điều này.

Anh lo lắng, anh đắc tội nhiều người như vậy, Tiếu Bảo Bối đứng bên cạnh anh sẽ phải chịu liên lụy.

Nhưng chuyện này vẫn phải xảy ra.

Có lẽ người ta thấy vẻ mặt khi nãy của anh vô cùng bình tĩnh, nhưng trời mới biết anh vừa nghe tin Tiếu Bảo Bối có khả năng bị người bắt đi liền cảm giác giống như có người vừa khoét tim anh ra.

"Kiều, tiếp tục như vậy không được! Nhược điểm của con đã lộ ra trước mặt bọn chúng rồi! Nếu không mẹ để ba con ra mặt?"

Làm mẹ sao có thể không nhìn ra hiện tại cảm xúc của con mình đang gần kề hủy diệt rồi?

Vì cô gái tên Tiếu Bảo Bối kia, con trai bà đã trả giá quá nhiều.

Thử hỏi trên đời này có người cha mẹ nào hi vọng con dâu của mình là từ tính mạng con trai mình đổi lấy không?

Người, vào lúc mấu chốt nhất vẫn luôn vì cái gọi là tư lợi.

Thế nhưng Kiều Trác Phàm nghe bà nói những lời này, vẻ mặt vẫn không có bao biến hóa như trước.

"Mẹ, cô ấy là mạng của con!"

Giọng điệu bình tĩnh của anh giống như đang kể lại một chuyện thật thôi.

Nhưng lần này, mẹ Kiều lại trầm mặc.

Con trai của bà đã dùng lời nói trực tiếp nhất nói cho bà, nếu Tiếu Bảo Bối không còn, bà cũng đừng hi vọng còn thấy con mình!

Sau đó Kiều Trác Phàm liền nhanh chóng rời đi.

Tốc độ kia đền mẹ Kiều cũng chưa từng thấy.

Mà nhìn thức ăn đã dần nguội đi, mẹ Kiều cũng mất hết hứng thú muốn ăn vừa mới có được.

Sau khi hạ đũa, mẹ Kiều liền gọi cho ba Kiều, thuận tiện nói cho ông chuyện xảy ra bên này...

- - đường phân cách - -

"Nhạc Dương..."

"Nhạc Dương mau tỉnh lại!"

"Nhạc Dương?"

Lần thứ hai Nhạc Dương mở mắt là dưới tiếng gọi liên tục của Tiếu Bảo Bối.

"Tiếu Bảo Bối, cậu có thể đừng ầm ĩ được không, đầu mình đau quá!" Nhạc Dương miễn cưỡng xoay người, vươn tay muốn che đầu mình.

Nói thật, lúc này Nhạc Dương vẫn tưởng rằng có lẽ mình đang ở trong phòng.

Trước kia mỗi lần cô uống rượu, Tiếu Bảo Bối nhiều lần đưa cô về cũng ở lại cùng cô.

Ừ, đúng rồi!

Ngày hôm qua cô uống rượu vì cô đã chia tay với Diệp Tử Hi rồi...

Cô uống đến vô cùng nhiều, đầu đau như vậy cũng đúng thôi.

Nhưng mà...

Khi Nhạc Dương muốn vươn tay liền ý thức được không đúng.

Bởi vì, cô không nâng tay được.

Phát hiện này khiến Nhạc Dương thân là luật sư lập tức phản ứng lại bừng tỉnh hai mắt.

Khi tầm mắt nhìn thấy dây thừng đang trói hai chân và hai tay mình, Nhạc Dương lập tức ngây ngẩn cả người.

Trước lấy lại tinh thần, Nhạc Dương liền khẩn trương tìm kiếm chỗ của Tiếu Bảo Bối.

Vừa quay đầu, Nhạc Dương thấy được Tiếu Bảo Bối bị ném trong góc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK