Tiếu Bảo Bối không dự đoán được sẽ nhìn thấy Kiều Trác Phàm trong phòng bệnh của cha Tiếu.
Từ lần trước Kiều Trác Phàm đánh một cú trong phòng làm việc của cha Tiếu, đã hơn một tuần bọn họ không gặp nhau rồi.
Nhiều ngày như vậy, Tiếu Bảo Bối không lúc nào không nhớ đến anh...
Về cơ bản, mỗi ngày chỉ cần mở mắt cô đều sẽ như phát điên muốn nhìn thấy anh, ngay cả khi nhớ lại sự điên cuồng của anh ngày hôm đó, cô vẫn muốn chủ động giải thích với anh.
Vì vậy, khi đêm khuya cô không cách nào đi vào giấc ngủ đã gọi điện cho anh! Cũng không biết vì sao, điện thoại của anh vẫn không điện được.
Cô có chút lo lắng.
Vì thế cô còn gọi cho A Vĩ.
Nhưng điện thoại A Vĩ cũng không gọi được...
Cô lặng lẽ về nhà một chuyến, nhưng cánh cửa lớn trong nhà khóa chặt. Đến chìa khóa của cô cũng mở không được.
Dưới tình huống như vậy, cảm xúc của cô cũng càng ngày càng thấp.
Nhưng trước mặt cha Tiếu đang bị thương, cô không dám thể hiện ra ngoài.
Mà tình huống của cha Tiếu cũng không tốt lắm, ngày đó bị Kiều Trác Phàm đẩy va vào bàn làm việc, thắt lưng đạp vào góc bàn, xương sườn bị gãy một cái.
Tình hình này, nếu người trẻ tuổi thì không sao nhưng cha đã lớn tuổi, bác sĩ nói phải cẩn thận chăm sóc mới được. Cho nên cha Tiếu vừa vào bệnh viện chính là mấy ngày liền...
Bởi vậy, một mình Tiếu Bảo Bối muốn chăm sóc ông còn phải giám sát Tiếu thị thật tốt, không để con sói đói Tiếu Vi có cơ hội chen vào.
Vậy nên mấy ngày liền trôi qua, ngoại trừ bớt chút thời gian về nhà một chuyến rồi bị ngăn lại ngoài cửa thì Tiếu Bảo Bối hoàn toàn tìm không thấy thời gian khác đi gặp Kiều Trác Phàm.
Mà theo thời gian càng ngày càng lâu, cô cũng dần dần hãm vào sự nhớ nhung Kiều Trác Phàm. Cô vẫn luôn cân nhắc, chờ cơ thể cha tTiếu chuyển biến tốt, có thể đến Tiếu thị thì cô sẽ đi tìm Kiều Trác Phàm nói chuyện!
Về phần Diêm Soái, thật ra anh ta đã gọi điện nhiều lần.
Nhưng dù một lần Tiếu Bảo Bối cũng không đi găp anh ta.
Mà Diêm Soái cũng chỉ có thể dựa theo ước định từ đầu, dù cho không gặp nhau thì vẫn phải bắt đầu chứng thực hợp đồng giữa bọn họ.
Nhưng Tiếu Bảo Bối không nghĩ tới, sẽ ở thời điểm này nhìn thấy Kiều Trác Phàm.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, người đàn ông vốn đưa lưng với cô bỗng quay đầu lại nhìn...
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Tiếu Bảo Bối hồng mắt.
Anh gầy đi rất nhiều!
Tuy rằng bởi vì dạ dày không tốt anh cũng chưa từng béo nhưng gần đây xương gò má hai bên Kiều Trác Phàm trở nên rõ ràng như vậy.
Nhưng Kiều Trác Phàm chính là Kiều Trác Phàm.
Dù cho có gầy thành như vậy anh vẫn mê người như thế.
Ít nhất, anh vẫn hấp dẫn ánh nhìn của cô giống trước kia.
"Kiều Trác Phàm..." Cô gọi tên anh. Nhưng mà, giọng nói lúc này của cô nhiễm lên cái loại khàn khàn mỗi đêm khi triền miên tận xương tủy...
Âm thanh này khiến anh có chút cứng lại.
Nhưng rất nhanh anh đã đứng dậy.
Lúc này trong mắt Tiếu Bảo Bối tràn đầy mong chờ.
Cô cỡ nào hi vọng anh có thể giống như trước kia mỗi khi nhìn thấy cô sẽ lập tức tiến đến nhanh chóng kéo cô vào lòng.
Chính vì hi vọng này mà trong tiềm thức Tiếu Bảo Bối cũng cảm thấy Kiều Trác Phàm chắc hẳn đứng dậy muốn ôm cô.
Cho nên cặp lồng giữ nhiệt trong tay cô cũng bị quăng dưới đất.
Nước canh vãi đầy ra đất, cô cũng không quan tâm.
Bởi vì lúc này trong mắt cô chỉ có người đàn ông tên Kiều Trác Phàm.
Nhưng so với Tiếu Bảo Bối đầy mặt hưng phấn, sắc mặt của cha Tiếu lại không tốt lắm. Nhất là khi nhìn thấy hiện tại trong mắt Tiếu Bảo Bối tràn ngập chờ mong, cha Tiếu có chút muốn nói lại thôi.
Chỉ tiếc hiện tại toàn bộ lực chú ý của Tiếu Bảo Bối đều dừng trên người Kiều Trác Phàm, hoàn toàn không nhìn thấy cha Tiếu ở đây.
Mà lúc này, không biết bên ngoài có chuyện gì mà ánh mắt dừng trên người Tiếu Bảo Bối của Kiều Trác Phàm rất nhanh đa hướng ra ngoài.
Điều này khiến cho mày Tiếu Bảo Bối nhăn thành một đường.
"Kiều Trác Phàm..." Cô gọi tên anh, hi vọng khiến anh chú ý.
Nhưng Kiều Trác Phàm vẫn luôn không nhìn đến cô, bước chân cũng không dừng lại.
"Kiều Trác Phàm..."
Khi anh tiến lên từng bước, Tiếu Bảo Bối vẫn ngây ngốc dõi theo anh, ngơ ngác chờ mong.
Trong nháy mắt nhìn thấy Kiều Trác Phàm, tất cả dày vò cô phải nhận đều đáng giá. Thậm chí đến cảm giác dời sông lấp biển trong dạ dày cũng đỡ hơn chút ít.
Giờ phút này cô cỡ nào hi vọng Kiều Trác Phàm có thể ôm mình vào trong lòng. Gần nhất cô mệt muốn chết, thật sự hi vọng có thể trở lại bên cạnh anh, trải qua cảm giác chuyện gì cũng không cần lo lắng, dù cho trời sập cũng có anh giúp cô chống đỡ!
Nhưng trong sự chờ mong vạn lần của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm lại nhanh chóng lướt qua cô, đi ra cửa.
Một giây đó, trong mắt Tiếu Bảo Bối tràn đầy kinh ngạc. Dường như một chút cũng không dám chấp nhận sự thật này...
Sao lại thế này?
Kiều Trác Phàm tới nơi này thăm cha Tiếu không phải là đã hết giận, tha thứ cô sao?
Nhưng vì sao anh lại đột nhiên rời đi?
Hơn nữa, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng với Tiếu Bảo Bối cô.
Đối mặt với kinh ngạc của Tiếu Bảo Bối, A Vĩ đi theo bên cạnh Kiều Trác Phàm dường như cũng không định giải thích cái gì. Sau khi Kiều Trác Phàm bước ra khỏi phòng, A Vĩ cũng gật gật đầu với Tiếu Bảo Bối, sau đó liền nhấc chân bước đi theo Kiều Trác Phàm rời khỏi...
Hai người đàn ông lần lượt rời đi khiến cả phòng bệnh trống vắng không ít.
Trong lúc nhất thời, Tiếu Bảo Bối có chút không tiếp thu được căn phòng trống rỗng đột nhiên yên tĩnh lại, xoay người đuổi theo.
"Kiều Trác Phàm..."
...Còn tiếp...