Mục lục
Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Táo đỏ phố núi

“Anh út!” Trong nhà lớn của nhà họ Đàm, một bóng dáng xinh đẹp vừa thoáng xuất hiện, liền trực tiếp mở cửa nhào người tới đây, lập tức nhào lên trên người của một người. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.

“Con nhóc thúi, nặng chết mất. Còn không mau xuống...” Mặc dù ngoài miệng người đàn ông nói như vậy, nhưng mà trong giọng nói vẫn đầy dịu dàng.

Đặc biệt là đôi mắt cong lên kia, chỉ cần nhìn một cái có thể khiến cho người ta tan chảy ra. Cho dù là nam hay nữ...

Giống như khi thiếu phu nhân sinh hạ đứa trẻ này, vị bác sĩ đỡ đẻ kia đã từng nói. Đứa trẻ này lớn lên, nhất định khuynh quốc khuynh thành...

Bây giờ, quả thực là anh ta đã chứng minh được lời nói này, trở thành một mầm tai họa.

Mà anh ta, đúng là cậu hai nhà họ Đàm, Đàm Khuynh.

Trên cơ bản, chỉ cần biết Đàm Khuynh, thì đều bị vẻ bề ngoài của anh ta thuyết phục.

Nhưng mà người đàn ông này, từ lúc học cấp một thì bắt đầu đã có bạn gái rồi. Trừ chuyện đó ra, trong trường học còn đặc biệt muốn thành lập một nhóm dành riêng cho anh ta, ngoài những cô gái si mê sắc đẹp của Khuynh thiếu gia thì cũng có không ít những cậu bé cũng ở trong đội ngũ này.

Người đàn ông này, chơi cũng rất phóng khoáng.

Cho tới bây giờ, cũng chưa từng bị người nào nói tới nhà họ Đàm.

Hiển nhiên cho tới bây giờ, những người mà anh ta quen, đối với Đàm Khuynh mà nói, không người nào có thể qua được cửa chính nhà họ Đàm.

Nhưng mà cũng chính bởi vì điều này mà mẹ của Đàm Khuynh cũng chính là chủ tịch Cố Niệm Hề phải lao tâm khổ tứ.

Con trai ở bên ngoài yêu đương trăng hoa, nhưng bà lại hoàn toàn không biết. Nhưng mà mẹ nuôi của con trai bà lại nghi ngờ con trai bà chính là tiểu công tiểu thụ gì gì đó, thì bà lại cực kỳ rõ ràng.

Chính là bởi vì nhiều năm rồi mà con trai bà vẫn chưa đưa cô gái nào về nhà, ban đầu Cố Niệm Hề cũng không hề lo lắng chuyện này, nhưng mà mẹ nuôi của con trai bà liên tục đề cập vấn đề kia khiến cho bà cũng phải nghi ngờ. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.

“Không xuống, không xuống! Anh út, anh cõng em!” Cô gái xinh đẹp không chịu buông tay, đôi tay quấn chặt ở trên cổ của anh ta, không chịu buông ra.

“Con nhóc thúi này...”

Mặc dù người bên ngoài đồn thổi Đàm Khuynh xinh đẹp như hoa, nhưng mà nghe nói tính tình không được tốt lắm, rất hiếm khi nhìn thấy nụ cười của anh ta, nhưng mà đối mặt với cô nhóc hay quấn người này, thì vẫn lộ ra được nụ cười hiếm gặp.

Thấy cô kiên trì như vậy, anh ta dứt khoát cõng cô nhóc này đi lên trên lầu.

Lúc này, trời đã bắt đầu tối.

Mọi người trong nhà họ Đàm đều bận rộn ở trong bếp, trên cơ bản không có ai chú ý tới hai người bọn họ.

“Anh út, anh Duật có ở nhà không?”

Đàm Khuynh cõng cô gái ở phía sau, đi từng bước lên trên lầu.

Cô gái nằm ở trên vai anh ta, có chút tò mò hỏi.

“Vẫn chưa trở về. Sao thế?” Sắc mặt của anh ta, trên cơ bản không có thay đổi gì.

Sau khi cõng cô gái này vào trong phòng của mình, anh ta trực tiếp ném mình lên trên giường, cũng không bận tâm điều gì nữa.

Từ nhỏ tới lớn, trong mấy người đứa trẻ nhà bọn họ, thì quan hệ của hai người bọn họ là tốt nhất. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     .

Mỗi lần có chuyện gì, thì cô nhóc này sẽ tìm Đàm Khuynh trước tiên. Mà Đàm Khuynh thì sao, cũng sẽ có đủ khả năng giúp cô.

Bao nhiêu lần cô khóc ầm lên vì Duật Tiểu Gia từ chối cô một cách vô tình, không phải đều là anh ta lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô hay sao?

Thực ra thì Chu Tiểu Tiểu lớn lên cũng bọn họ cũng đã nói, hai người bọn họ mới thật sự là một đôi mới đúng.

Nhưng mà đối với chuyện này bọn họ chỉ cười trừ.

Vì sao?

Bởi vì ai cũng thấy được, Chu Tiểu Tiểu cũng thích Đàm Duật!

Mặc dù nói là Chu Tiểu Tiểu được di truyền sự dịu dàng của bà Chu, sự tuấn tú của ông Chu. Nhưng mà ở trước mặt một người người đẹp như là Lăng Công Chủ, thì Chu Tiểu Tiểu cũng chỉ làm nền mà thôi.

Còn nữa, Lăng Công Chủ còn có Đàm Khuynh ở bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng kên kế hoạch giúp cô.

Mà Chu Tiểu Tiểu thì sao? 

Được rồi, cô ta còn có người anh trai là Chu Tư Tề từ nhỏ đã bị quăng tới khu S. Đến bây giờ, anh ta cũng đã có một chỗ đứng nhất định rồi.

Nhưng mà cũng chính bởi vì điều này, mà người ở bên cạnh Chu Tiểu Tiểu trên cơ bản đều không có.

Cho nên, nếu như muốn cướp người, chỉ một mình Chu Tiểu Tiểu thì khẳng định sẽ không vượt qua được hai người bọn họ.

Cũng chính bởi vì như vậy, nên những lời nói của Chu Tiểu Tiểu bọn họ đều sẽ không nghe. Theo bọn họ, chẳng qua là Chu Tiểu Tiểu lo lắng không tranh được với bọn họ. Cho nên cô ta mới hy vọng Đàm Khuynh và Lăng Công Chủ ở cùng một chỗ. Như vậy thì Đàm Duật sẽ bị cô ta độc chiếm.

Nhưng mà cũng chính vì câu nói kia, mà mỗi lần Lăng Công Chủ nhắc tới Chu Tiểu Tiểu, thì đều dùng một câu ‘Lòng dạ kỹ nữ’ để hình dung về cô ta.

“Em chỉ muốn nhìn thấy anh ấy... Anh út, em nhớ anh ấy!” Nằm ở trên giường của Đàm Khuynh, từ lúc sinh ra Lăng Công Chủ đã mang theo ánh hào quang, đột nhiên ánh mắt của cô có chút ảm đạm.

Cô là con gái một của Lăng Nhị Gia, lại là công chúa nhỏ được người nhà họ Lăng nâng niu trong lòng bàn tay! Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     .

Cô như vậy, dường như muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Ngay cả vẻ bề ngoài của cô cũng đều là thứ mà người thường không thể đạt tới.

Nhưng mà cô không nghĩ ra, vì sao Đàm Duật lại bài xích cô như vậy...

“Cho nè...” Nghe thấy lời nói của cô, Đàm Khuynh không chút suy nghĩ, lôi một con búp bê thật to từ trong tủ quần áo ra, ném cho cô.

Mới đầu Lăng Công Chủ cũng có chút ghét bỏ con búp bê  có cái đầu to gần bằng cái đầu của cô.

“Anh út, em muốn là anh Duật, không phải là búp bê! Hơn nữa, em cũng không phải là...” Cũng không phải là bé gái, sớm đã qua cái tuổi chơi đùa búp bê rồi.

Nhưng mà khi cô nhìn thấy rõ ràng tấm hình ở trên mặt của con búp bê thì cô lại cười.

“Anh út, anh làm cái này khi nào thế?” Đầu tiên là vuốt ve tấm hình chụp ở trên con búp bê, sau đó cô vùi đầu vào trong lòng của con búp bê kia.

Đàm Khuynh nhìn cảnh tượng như vậy, lập tức lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

Đúng vậy, lúc này cái gối ôm mà Lăng Công Chủ ôm, chính là con búp bê có tỷ lệ cao to giống như người của Đàm Duật. Trên mặt còn có tấm ảnh mặc âu phục mà lần trước Đàm Duật tham gia chúc mừng tròn một năm của tập đoàn Minh Lãng. dfien ddn lie qiu doon

“Sau này mỗi lần nhớ tới anh ấy, thì hãy ôm cái này đi!” Khuynh Tiểu Gia đã ngồi ở trước máy vi tính, mở máy vi tính lên theo thói quen. Đăng nhập vào tài khoản của mình, rồi đánh giá đối với địa chỉ làm búp bê theo yêu cầu này...

Phải biết là, trước đó anh ta đã làm rất nhiều búp bê hình người ở cái cửa hàng này rồi.

Hơn nữa, mỗi một lần đều là Đàm Duật.

Ngay cả chủ cửa hàng cũng cho rằng anh ta thầm mến người đàn ông này thành si, hơn nữa còn thuộc dạng cầu xin mà không được. Nếu không, thì sẽ không cần phải làm búp bê theo yêu cầu như vậy.

Vì thế, lần này chủ cửa hàng còn trực tiếp cho anh ta một mức chiết khấu...

“Anh út, anh vẫn là người tốt nhất! Sau này mỗi khi em nhớ anh Duật, có thể ôm nó!” Lăng Công Chủ dứt khoát ôm lấy cái gối ôm búp bê kia, lăn lộn ở trên giường của anh ta.

“Em quý trọng cho tốt vào, đừng có mỗi lần tức giận thì lấy kéo làm hỏng nó. Sau này, anh sẽ không đặt theo yêu cầu lại lần nữa đâu...” Mặt mũi của anh ta, đã bị mất sạch rồi. Mặc dù là nói giao dịch qua mạng, không cần gặp mặt, nhưng mà mỗi lần anh ta thâm nhập vào camera của chủ cửa hàng, thì đều có thể nhìn thấy vẻ mặt của những người phụ nữ kia, cười rất bỉ ổi  ...

Bởi vì như vậy, nên Khuynh Tiểu Gia cũng có cảm giác mình mất sạch mặt mũi rồi.

“Anh út, lần này nhất định em sẽ trân trọng nó thật tốt. Anh cứ yên tâm một trăm phần trăm đi...”

Người phụ nữ nào đó ôm gối ôm búp bê, lăn lại bên cạnh anh ta, nói lời thề son sắt.

Nhưng mà Khuynh Tiểu Gia ngay cả nhìn cô cũng không thèm nhìn lấy một cái, nói: “Nhưng mà lần trước em cũng nói như vậy, cuối cùng không phải là cũng lấy dao chém hai cái hay sao?” dfien ddn lie qiu doon

“...” Lời này, quả thật là khiến cho Lăng Công Chủ không nói nên lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK