"Cục cưng, có chuyện gì sao?" Khi nói lời này, Kiều Trác Phàm đã nhanh chóng tiến lên.
Vẫn là vì cha Tiếu đứng bên cạnh Tiếu Bảo Bối, tầm mắt ông vẫn luôn nhìn chằm chằm anh nên anh cũng không dám giống như trước kia dính sát vào Tiếu Bảo Bối, ôm lấy eo cô.
"Anh trở về thay một bộ quần áo đi!" Sau khi Tiếu Bảo Bối khẽ cắn môi mỏng liền trả lời như vậy.
Lời này khiến cho Kiều Trác Phàm sửng sốt một lúc.
Chẳng lẽ, quần áo của anh có mùi sao?
Hay là nói...
Tóm lại, Kiều Trác Phàm thân là người bị chứng cưỡng bách, còn có vô cùng thích sạch sẽ lúc này mày nhăn lại giống như có thể kẹp được ruồi.
"Rất bẩn sao?" Kiều Trác Phàm bắt lấy quần áo của mình ngửi ngửi.
Có thể là mùi cá?
Nhưng vấn đề là, lúc xử lý con cá kia anh mặc tạp dề của cha Tiếu, sau đó còn đeo thêm bao tay, bên ngoài còn bọc vài tấm khăn lông, theo lý thuyết hẳn sẽ không có mùi hương nào mới đúng.
Tiếu Bảo Bối bị hỏi như vậy trong lúc này cũng không biết trả lời như thế nào.
Thực ra, cô chỉ là không quen nhìn Kiều Trác Phàm như vậy.
Trong ấn tượng của cô, Kiều Trác Phàm hẳn là khôi ngô phi phàm, bất cứ lúc nào chỗ nào cũng không che được, tìm không ra chút sai sót.
Nhưng Kiều Trác Phàm hôm nay, ngoại trừ nửa gương mặt đều là râu ria ra, trong đôi mắt đen kia còn đầy tơ máu.
Tuy có chút nhếch nhác nhưng vẫn không ảnh hưởng được người đàn ông này khiến người khác cảm giác được sự ưu việt.
Mà Tiếu Bảo Bối chỉ không quen nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc này thôi...
Đương nhiên, Tiếu Bảo Bối cũng rõ ràng hình tượng lôi thôi của Kiều Trác Phàm hiện tại đều vì ai...
Nhưng nghĩ đến ngày hôm đó anh ném cô một mình tại cục cảnh sát...
Cô ít nhiều vẫn có chút tức giận, cho nên xụ mặt không nói rõ ràng với anh.
"Cục cưng?" Kiều Trác Phàm lại không có nhiều tâm tư như Tiếu Bảo Bối, anh chỉ theo bản năng muốn trò chuyện với cô nhiều hơn.
Thấy Tiếu Bảo Bối vẫn không trả lời vấn đề của anh, anh liền trực tiếp ngồi xuống đối diện với cô.
Đương nhiên, lúc này ngoại trừ nhìn mặt Tiếu Bảo Bối ra, Kiều Trác Phàm còn lặng lẽ nhìn tay cô.
Nếu không phải cha Tiếu vẫn luôn ở bên cạnh "như hổ rình mồi", Kiều Trác Phàm sợ là đã sớm nắm lấy bàn tay nhỏ kia.
Chỉ là, từ lúc Kiều Trác Phàm ngồi xuống, hai người liền trầm mặc.
Không khí, trở nên có chút xấu hổ...
Cuối cùng vẫn là cha Tiếu nhịn không được sự im lặng quỷ dị này mà mở miệng trước: "Đi đi, trở về nhanh chóng tắm rửa thay bộ quần áo, đêm nay qua đây thay tôi một đêm! Tôi đều chăm Tiếu Bảo Bối cả một ngày, bộ xương già này cũng nhanh chóng mệt đến suy sụp!"
Cha Tiếu vừa nói ra, dù cho là Kiều Trác Phàm hay Tiếu Bảo Bối đều có chút kinh ngạc.
Nhất là Kiều Trác Phàm, trong mắt giống như thấy được chiếc bánh thịt to đùng vừa rớt từ trên trời, đúng lúc đè bẹp anh vậy. Một lúc lâu, anh vui vẻ đến độ có chút nói không nên lời.
Mà đợi cả ngày cũng không đợi được anh trả lời, cha Tiếu có vẻ có chút tức giận.
"Làm sao, không chịu?" Khi nói đến đây, cha Tiếu còn cố ý trừng mắt nhìn Tiếu Bảo Bối vẫn đang há hốc mồm, lúc này mới tiếp tục nói: "Nếu không chịu thì cứ vậy đi! Dù sao chút sức lực chăm sóc con gái tôi vẫn còn có!"
Lần này đến phiên Kiều Trác Phàm sốt ruột.
"Đâu có đâu có, con chịu con chịu!" Phỏng chừng là vui đến hỏng, Kiều Trác Phàm nói chuyện cũng có chút lắp bắp.
"Vậy còn không nhanh trở về?" Cha Tiếu lại thúc giục lần nữa.
"Được, con lập tức đi ngay!" Sau khi trả lời cha Tiếu, lúc này Kiều Trác Phàm nhanh chóng bắt lấy tay Tiếu Bảo Bối, nhẹ nhàng bóp vài lần sau mới nói với cô: "Cục cưng, hiện tại anh trở về tắm rửa rồi lại qua đây! Em chờ anh..."
Đương nhiên lần này sau khi về xong, Kiều Trác Phàm sẽ mang theo quần áo của mình đến.
Lần này sau khi có thể nhận được nhiệm vụ chăm sóc Tiếu Bảo Bối từ cha Tiếu, anh liền không tính toán buông tha.
Anh có bao khó khăn mới có thể tranh thủ được cơ hội chăm sóc cô, đương nhiên muốn nhanh lúc này dỗ dành Tiếu Bảo Bối thật tốt, để cô hết giận mới được.
"Đi thôi, anh nhanh nhanh đi đi!" Trước mặt cha Tiếu, Tiếu Bảo Bối cũng không muốn do dự với Kiều Trác Phàm, gương mặt liền hoàn toàn hồng. Nhưng Kiều Trác Phàm khống chế lực nắm tay cô cực kỳ tốt, vừa không để cô tránh thoát cũng sẽ không nắm đau.
"Ừ, chờ anh!" Nói xong lời này, Kiều Trác Phàm nhanh chóng hôn lên mu bàn tay cô một cái sau đó đứng dậy liền rời đi.
Lần này, khuôn mặt nhỏ của Tiếu Bảo Bối trực tiếp biến thành màu đỏ. Mà tầm mắt cha Tiếu cũng nhanh chóng chuyển ra bên ngoài cửa sổ.
Được rồi, một bó tuổi vẫn phải làm cái bóng đèn, đến gương mặt già này của ông cũng sắp chịu không nổi nữa.
Thực ra vốn muốn lăn qua lộn lại Kiều Trác Phàm nhiều chút, nhìn xem về sau anh có dám tùy ý bỏ lại con gái bảo bối của Tiếu Đằng ông hay không.
Nhưng cuối cùng ngẫm lại vẫn là thôi vậy.
Về phía Kiều Trác Phàm, nên dạy dỗ ông cũng đã dạy dỗ, quát lớn cũng đã quát lớn, nếu còn tiếp tục, dù cho Kiều Trác Phàm chịu đựng được thì cha Tiếu cũng không thể ra tay. Nghĩ xem Kiều Trác Phàm vốn là lão tổng một tập đoàn quốc tế, thân phận xa xa vượt qua cha Tiếu.
Hôm nay anh có thể ăn nhiều thiệt thòi chỗ cha Tiếu như vậy chẳng lẽ không phải bởi vì trong lòng anh có Tiếu Bảo Bối?
Nếu trong lòng anh không có Tiếu Bảo Bối, anh lại để ý được Tiếu Đằng ông là ai?
Cho nên, người vẫn là đến lúc tốt rồi liền thu lại.
Nếu ông đã dạy dỗ Kiều Trác Phàm xong xuôi liền lui một bước.
Vấn đề giữa vợ chồng son bọn họ, mấu chốt vẫn nên để đôi vợ chồng này tự mình xử lý.
Được rồi, vấn đề này nói đến cùng cũng là do cha Tiếu không thể tiếp tục làm cái bóng đèn này nữa.
Rốt cuộc cũng đuổi đi Kiều Trác Phàm, cha Tiếu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Đi rồi, đừng nhìn nữa! Nhìn tiếp đến cửa cũng bị đâm thủng!"
Hết chương 187.