Trên giường lớn, Tiếu Bảo Bối mặc một bộ đồ ngủ màu hồng phấn rộng thùng thình, ôm lấy đầu của Kiều Trác Phàm, khóc tới mức khiến cho người ta đau lòng.
“Bảo Bối, mau xuống đi. Kiều Trị cần xem tình hình của Kiều Trác Phàm!” Mặc dù mà này khiến cho người ta đau lòng, nhưng mà Thẩm Niệm Cẩm không mở miệng không được. Bệnh này nếu như không trị, kéo dài thêm một giây nào thì chính là sự hành hạ đối với Kiều Trác Phàm.
“Bác sĩ, cầu xin ngài phải chữa hết!” Tiếu Bảo Bối hít hít cái mũi nhỏ, lau nước mắt một cái rồi dặn dò.
“Đây là trách nhiệm của tôi!”
Tiếu Bảo Bối nhận được câu trả lời thuyết phục từ Kiều Trị, lúc này mới không đành lòng buông đầu của Kiều Trác Phàm ra.
Nhưng vừa lúc đó, Tiếu Bảo Bối lại phát hiện ra một chuyện ngoài ý muốn, tay của Kiều Trác Phàm lại cầm chặt lấy chân của cô.
Không trách được, từ lúc cô trở lại bên cạnh anh, thì đôi chân vốn chạy ở bên ngoài lạnh cóng lại nhưng mà vừa rồi lại không có cảm giác lạnh nữa. Thì ra...
“Kiều Trác Phàm, trước tiên hãy buông tay ra đã. Anh cần phải điều trị...” Bác sĩ đang chờ, Thẩm Niệm Cẩm nhìn chằm chằm, Tiếu Bảo Bối cho dù không nỡ như thế nào đi nữa cũng không thể không kéo bàn tay của anh ra được.
Dưới sự khuyên can của Tiếu Bảo Bối, cuối cùng thì bàn tay của Kiều Trác Phàm cũng buông lỏng ra. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Sau đó Kiều Trị bắt đầu một loạt các kiểm tra.
“Bảo Bối, không phải dì nói con. Thằng nhóc Kiều kia từ nhỏ dạ dày của thằng bé đã không được tốt, không thể ăn mấy món dầu mỡ gì đó. Con đừng có miễng cưỡng nó...”
“Con nhìn một chút mà xem, bây giờ thằng bé đã bị con hành hạ thành cái dạng gì?”
Thẩm Niệm Cẩm cũng không phải thánh nhân.
Ngay từ đầu bà đã muốn nói Tiếu Bảo Bối.
Nếu như không phải Kiều Trác Phàm khư khư cố chấp như vậy thì bà đã sớm nói ra rồi.
Bây giờ nhìn thấy Kiều Trác Phàm cũng đã bị ngã bệnh rồi, bà còn có thể không nói sao?
“Dì nhỏ, con...”
Cho đến khi nghe Thẩm Niệm Cẩm nói những lời này, Tiếu Bảo Bối mới ý thức được bản thân mình đã làm sai điều gì. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n.
Thì ra bao tử của Kiều Trác Phàm không tốt, không thể ăn mấy món dầu mỡ. Nhưng mà tối nay, cô lại gắp mấy món toàn là dầu mỡ cho anh.
Không trách được lúc nhìn thấy Kiều Trác Phàm ăn mấy món kia thì sắc mặt của Thẩm Niệm Cẩm không vui.
Thì ra tất cả những điều này là bởi vì Kiều Trác Phàm có bệnh bao tử...
Nhưng mà cho tới bây giờ cô cũng không biết những thứ này.
Đối mặt với Thẩm Niệm Cẩm, Tiếu Bảo Bối không có bất kỳ lời giải thích nào.
Cô biết rõ đây chính là thiếu sót của cô.
Nhìn mỗi bữa ăn Kiều Trác Phàm ăn cái gì đó cũng không nhiều, hơn nữa mỗi bữa ăn thì mấy thứ thịt thà hoặc rau dưa đều rất bị khống chế, đáng lẽ ra cô nên ý thức được cái gì đó mới đúng.
Nói cho cùng vẫn là do sơ suất của cô.
“Được rồi. Cô đừng nói đứa nhỏ kia nữa, đoán chừng là con bé cũng không biết. Nếu như biết rõ, cũng sẽ không để cho cậu ấy ăn những thứ đó!”
Ngay lúc Tiếu Bảo Bối đang chớp đôi mắt ngập nước, với vẻ mặt áy náy đứng nghe Thẩm Niệm Cẩm khuyên bảo, thì Kiều Trị tháo khẩu trang xuống, đi về góc khuất chỗ bọn họ đang đứng, vừa đi vừa nói. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n.
“Tình hình sao rồi?” Thẩm Niệm Cẩm lại một lần nữa nhìn Tiếu Bảo Bối một cái, rồi hỏi.
“Tình hình đã ổn định lại. Chờ khi nào truyền dịch xong là được rồi!” Kiều Trị nhìn lướt qua người đàn ông đang không có chút sức sống nào ở trên giường, lại xoay người lại. Lúc này đây, ông nhìn về phía Tiếu Bảo Bối nói: “Tiếu Bảo Bối, dạ dày của tên nhóc Trác Phàm này không được tốt lắm, cô cũng không cần quá để ý. Sau này phải chú ý đồ ăn một chút, là được rồi!”
“Sau này tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh ấy ăn những thứ kia, đánh chết cũng không!” Tiếu Bảo Bối mím môi lại, nói lời thề son sắt.
Bộ dạng đáng thương kia, giống như một con thú bị thương.
Bởi vì lúc này quá căng thẳng, nên Tiếu Bảo Bối cũng không có ý thức được là mới vừa rồi mình không hề giới thiệu bản thân ở trước mặt Kiều Trị. Mà Kiều Trị lại tới đây vội vàng như vậy, Thẩm Niệm Cẩm cũng không thể có cơ hội để giới thiệu về cô cho Kiều Trị. Nhưng mà Kiều Trị lại có thể gọi đúng tên cô...
“Đứa bé ngoan! Đi vào xem thằng bé đi, nó cần cô!” Kiều Trị là một người đàn ông mang theo một chút huyết thống nước ngoài. Dưới ánh đèn, đôi mắt của ông ta có màu xanh đậm. Nhưng mà giọng của ông ta cũng giống như Thẩm Niệm Cẩm, có thể nói được giọng gốc Bắc Kinh.
Nhìn cô gái khóc tới mức nước mắt nước mũi tèm lem, ông không có ý định trách cứ cô.
Sau khi nói những lời này với Tiếu Bảo Bối xong, Kiều Trị nhìn về phía Thẩm Niệm Cẩm đứng ở bên cạnh.
“Theo tôi đi ra ngoài! Ở chỗ này, cô chỉ làm vướng tay vướng chân!”
“Kiều Trị, miệng của ông vẫn độc địa giống như trước!”
“Không độc không phải là trượng phu!” Dien_dan l3_quy1don^.
“Ôi chao, chỉ một thời gian không gặp, trình độ tiếng trung đã có tiến bộ rất lớn nhỉ!”
"..."
Hai người vừa đi vừa nói tôi một câu anh một câu rồi đi ra khỏi phòng ngủ này.
Mà lúc này Tiếu Bảo Bối đã cầm một cái ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh giường.
Cô cầm một tay mà không có kim tiêm của Kiều Trác Phàm lên, đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
“Kiều Trác Phàm, anh thật sự rất tệ!”
“Tại sao lại không nói cho em biết dạ dày của anh không được khỏe?”
“Kiều Trác Phàm, mau khỏe nhanh lên được không? Em rất nhớ anh...”
Suốt cả nửa đêm, Tiếu Bảo Bối vẫn luôn ở bên cạnh nói thầm với Kiều Trác Phàm.
Kiều Trác Phàm vẫn không có tỉnh lại, nhưng mà lông mày của anh cũng đã thả lỏng ra, trên trán cũng không còn nhiều mồ hôi nữa, lúc này Tiếu Bảo Bối mới thở phào nhẹ nhõm.
Chờ khi Kiều Trác Phàm tỉnh lại một lần nữa thì đã là sáng ngày hôm sau.
Lúc này kim tiêm ở trên tay của anh đã được tháo ra.
Anh chưa mở mắt ra, tay đã quen thuộc khua khoắng vị trí ở bên cạnh, lục lọi tìm kiếm bóng dáng bé nhỏ kia. Dien_dan l3_quy1don^.
Nhưng mà bàn tay kia khua khoắng ở trong chăn một lúc lâu, Kiều Trác Phàm cũng không tìm được bóng dáng mà anh yêu thương, trong chớp mắt anh thản nhiên mở mắt ra.
Trong đôi mắt màu đen kia, dưới ánh mặt trời trong đôi mắt kia hiện lên bao nhiêu hoảng hốt. Anh vẫn còn nhớ tối hôm qua bọn họ đã chìm vào giấc ngủ cùng với nhau. Cô nhóc này lại rất thích ngủ nướng, làm sao có thể dậy sớm như vậy được?
Nhưng mà chờ tới khi anh vội vã ngồi dậy để tìm cô thì lại ngoài ý muốn phát hiện ra ở phía dưới mình một bóng dáng nhỏ mặc áo ngủ màu hồng phấn ngồi ở trên ghế ôm lấy cánh tay của anh.
"Cục cưng?"
“Cục cưng, tại sao lại ngủ thiếp đi ở đây? Như vậy sẽ bị cảm! Mau đứng lên đi...” Nhìn vẻ mặt cô đang ngủ say ở bên cạnh, sự hoảng loạn trong đôi mắt của anh đã biến mất thay vào đó là đau lòng.
“Cục cưng, đứng lên. Lên trên giường ngủ... Em nhìn xem bàn tay nhỏ bé của em đã bị lạnh thành bộ dạng gì rồi?” Trời ạ, cô nhóc này tối qua mặc quần áo ngủ mong manh như vậy ngủ ở bên ngoài cả một đêm? Bây giờ cầm bàn tay nhỏ bé của cô, anh đều cảm thấy lạnh buốt.
Tiếu Bảo Bối bị gọi mà vẫn luôn không tỉnh, Kiều Trác Phàm lại cảm thấy không thể để cho cô tiếp tục nằm ngủ ở chỗ này. Không thoải mái là một chuyện, điều anh lo lắng hơn là cô sẽ bị cảm lạnh.
Vì vậy anh định trực tiếp đi xuống giường, đem cô bé ôm vào trong chăn.
Nhưng mà ngay vào lúc anh nhúc nhích, Tiếu Bảo Bối mở đôi mắt ra: “Kiều Trác Phàm...”
Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ lại, giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, Gọi lên chữ cuối cùng trong tên anh, còn kéo dài âm cuối ra. Giọng nói kia giống như là đang làm nũng. Chẳng qua là sau khi nghe thì tâm tình của Kiều Trác Phàm không nhịn được mà trở nên rất tốt. dienndnle,qu.y don
“Cục cưng...” Anh định ôm cô nhóc vẫn còn đang mơ màng chưa tỉnh vào trong lòng mình, nhưng mà không ngờ cô nhóc vốn đang ngồi ở trên ghế nhỏ, sau khi nhìn rõ người ở trước mặt chính là anh thì liền nhào thẳng về phía anh, miệng nhỏ còn lẩm bẩm: “Kiều Trác Phàm, không được rời khỏi em...”