Trong lúc mơ màng, dường như cô thấy được Tiếu Huyên đang cầm dao đi đến chỗ mình...
Nụ cười u ám kia khiến Tiếu Bảo Bối không rét mà run.
Tỉnh lại từ cơn ác mộng, Tiếu Bảo Bối mới phát hiện thì ra bản thân vừa gối đầu lên sách ngủ, chăn cũng không có, cả người hơi lạnh!
Trách không được khi nãy lúc ngủ cô lại lạnh như vậy!
Cô trở mình một cái, giống như chú heo dụi vào vị trí nào đấy trong trí nhớ, hi vọng có thể dựa vào bên cạnh người đàn ông nào đó mà sưởi ấm, cũng hi võng người đàn ông đấy có thể nhẹ nhàng vỗ lưng cô ngủ. Tóm lại, rõ ràng là cô đang cầu an ủi!
Nhưng trong nháy mắt khi cô xoay người, Tiếu Bảo Bối mới phát hiện vị trí bên cạnh trống rỗng!
Phát hiện này khiến Tiếu Bảo Bối khẽ nhíu mày. Cô nhanh chóng quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ thấp, kim đồng hồ đã chỉ vị trí số 4!
Hơn 4 giờ sáng rồi, Kiều Trác Phàm còn chưa về sao?
Nhận ra điều này, Tiếu Bảo Bối có chút băn khoăn đồng thời cũng có chút lo lắng.
Cô không hề suy nghĩ mà trực tiếp tìm điện thoại di động từ trong ngăn kéo, sau khi khởi động máy liền gọi thẳng cho số của Kiều Trác Phàm...
"Tút tút tút..." Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến âm thanh chờ nghe máy, đối với Tiếu Bảo Bối mà nói kéo dài như hàng mấy thế kỉ vậy.
Rốt cuộc, sau đó không lâu, Tiếu Bảo Bối nghe được âm thanh đã chuyển được từ đầu dây bên kia.
"Kiều Trác Phàm?"
"Kiều Trác Phàm, 4 giờ sáng rồi, sao anh còn chưa về nhà?"
Điện thoại đã gọi được, Tiếu Bảo Bối liên tiếp hỏi hai câu.
Nhưng mà người đàn ông bên kia điện thoại giống như không nghe thấy, không hề trả lời.
"Kiều Trác Phàm, anh đang nghe sao?" Tiếu Bảo Bối lại hỏi một câu như vậy.
"Kiều Trác Phàm..."
Tiếu Bảo Bối liên tiếp kêu hai tiếng đều không nghe thấy đáp lại, còn tưởng rằng đầu dây bên kia hoàn toàn không nhận được, nhưng chờ đến khi cô đặt điện thoại trước mặt mới phát hiện trên màn hình di động đang hiển thị cuộc gọi đang thực hiện.
Đang thực hiện cuộc gọi, vậy vì sao anh không trả lời cô?
Chẳng lẽ anh gặp nguy hiểm?
Khi Tiếu Bảo Bối đang định đặt di động lên tai mình thì lại phát hiện đầu dây bên kia đã trực tiếp cúp máy.
Cô lại liên tiếp gọi đến số của Kiều Trác Phàm, nhưng mà lúc này đầu dây bên kia hoàn toàn tắt máy!
Lo lắng giống như cỏ dại điên cuồng lan tràn trong lòng Tiếu Bảo Bối.
Sau khi suy tư một lát, Tiếu Bảo Bối lại gọi một cú điện thoại.
Nhưng mà lúc này cô không gọi cho Kiều Trác Phàm mà gọi đến điện thoại A Vĩ.
"Phu nhân, có chuyện gì sao?" A Vĩ bên kia điện thoại, giọng nói không có chút phập phồng, càng không có dạng mơ màng vừa mới tỉnh ngủ.
Giống như A Vĩ trong ấn tượng của cô đều như vậy, dù cho là lúc nào thì anh đều vô cùng có tinh thần.
"Anh A Vĩ, anh có biết hiện tại Kiều Trác Phàm đang ở đâu không? Đã 4 giờ sáng rồi, anh ấy còn chưa về nhà. Em lo anh ấy..."
"Phu nhân không cần lo lắng. Hiện tại Kiều thiếu vẫn đang xã giao, không có chuyện gì! Đợi lát nữa ngài ấy ra ngoài tôi sẽ để ngài ấy gọi điện cho ngài!"
"Bây giờ vẫn đang xã giao? Vậy anh có thể nói cho anh ấy, hiện tại anh ấy đang ở đâu không?" Dường như cô bất mãn với đáp án này của A Vĩ.
"Việc này có chút không tiện. Đợi lát nữa Kiều thiếu ra ngoài, tôi lại để ngài ấy gọi cho ngài đi!"
Khi nói đến đây, không biết đầu dây bên kia của A Vĩ có người nào đến mà anh vội vội vàng vàng nói: "Được rồi, phu nhân hiện tại tôi có chút việc, trước cứ như thế đã!"
Nói xong anh liền trực tiếp cúp điện thoại!
"Anh A Vĩ?"
Gọi thêm hai tiếng, Tiếu Bảo Bối mới xác nhận bên kia điện thoại đã tắt.
A Vĩ đầu dây bên kia không chịu nói cho cô đến cùng là Kiều Trác Phàm đang ở đâu. Điện thoại bên kia rõ ràng Kiều Trác Phàm đã tiếp nhưng lại không nói chuyện với cô...
Đây rốt cuộc là có ý gì?
Tiếu Bảo Bối không biết.
Điều duy nhất cô biết là, con sâu ngủ của cô hoàn toàn bị đuổi đi rồi.
Hoàn cảnh không ngủ được, cô lại bắt đầu lật xem quyển sách khi nãy...
Nhưng so với khi nãy nhìn thấy những bút ký ngọt ngào Kiều Trác Phàm lưu lại trên cuốn sách này, hiện tại Tiếu Bảo Bối hoàn toàn không thể đọc được chút gì.
Nhất là những trang giấy có bút ký của Kiều Trác Phàm, đầu óc Tiếu Bảo Bối lại càng hỗn loạn.
Một đêm này, rốt cuộc cô đã làm thế nào mà một mình trôi qua được? Thực ra cô cũng không biết.
Cô chỉ biết rằng, ngày hôm sau khi ánh mặt trời cắt qua chân trời, Kiều Trác Phàm vẫn chưa gọi điện cho cô, càng không trở về nhà...
Một đêm này, rốt cuộc Kiều Trác Phàm đã đi đâu?
Trong lòng cô có vô số nghi hoặc.
Sau khi rời khỏi giường, đầu óc cô có chút mê man.
Khi đến nhà vệ sinh cô còn suýt chút nữa ngã sấp xuống. Choáng váng qua đi, cô còn chưa kịp nghỉ ngơi hồi phục lại vội vàng mở bồn cầu, ghé vào bên cạnh nôn khan...
Thật ra, trước kia cô cũng đá trải qua vô số lần nôn nghén buổi sáng nhưng chưa lần nào lại khó chịu như hôm nay.
Cứ giày vò như vậy, cô cảm giác hai chân mình như đang giẫm lên bông vải.
"Kiều Trác Phàm..."
Cô nhắm mắt lại dựa vào gần bồn cầu nghỉ một lúc lâu mới miễn cưỡng mở được hai mắt.
Vốn người đàn ông nên đứng bên cạnh cô, đưa cho cô nước ấm xúc miệng lại không hề có bóng dáng.
Có trong nháy mắt ấy, Tiếu Bảo Bối bắt đầu ở trong lòng cười nhạo bản thân.
Thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, cô đã ỷ lại Kiều Trác Phàm đến thế rồi...
"Ha ha..."
Tiếng cười vô lực quanh quẩn trong căn phòng chỉ có một người dường như thật trống trải, cũng thật cô quạnh...
- - đường phân cách - -
"Bảo Bối, sắc mặt của em rất kém. Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
Đều nói lúc người xui xẻo thì uống nước lạnh cũng dính răng.
Trước kia Tiếu Bảo Bối hoàn toàn không tin chuyện kỳ bí này.
Nhưng hiện tại cô không tin thì cũng phải tin!
Tối qua Kiều Trác Phàm không về cả đêm, mà trong tình huống cả một đêm không được nghỉ ngơi tốt, cô hoàn toàn không muốn đối mặt với người đáng ghét tẹo nào.
Nhưng khi cô mới vừa vào thang máy công ty liền gặp được người cô ghét nhất hiện tại - - Quý Xuyên.
Khi anh ta hỏi cô mấy thứ này, trên mặt treo lên bộ mặt vô cùng quan tâm thấu hiểu.
Nhưng điều này dưới cái nhìn của Tiếu Bảo Bối lại buồn cười như thế.
Nếu Quý Xuyên thật sự quan tâm cô vậy chuyện trước kia để đi đâu?
Sau khi lạnh lùng liếc Quý Xuyên một cái, Tiếu Bảo Bối tiếp tục chăm chú nhìn con số trên thang máy.
Chỉ cần chịu đựng đến tầng 49 là được rồi!
Thời gian một lúc là đến hàng ngày hôm nay lại vô cùng dài.
Tuy Tiếu Bảo Bối không nhìn Quý Xuyên nhưng có thể cảm nhận được có một ánh mắt vô cùng nóng luôn dừng trên người mình.
Dù có là như vậy, từ đầu tới cuối Tiếu Bảo Bối đều không để ý đến anh ta.
Cô dựa vào một bên thang máy nhắm mắt dưỡng thần.
Hẳn do tối qua không nghỉ ngơi tốt nên hiện tại đi thang máy cũng khó chịu như vậy...
"Bảo Bối, anh biết em không thích anh! Nhưng hiện tại sắc mặt em rất kém, nếu không thoải mái trước hết hôm nay cứ về nhà nghỉ ngơi đi!"
Quý Xuyên nhìn dáng vẻ nhắm mắt nghỉ ngơi của cô lại lần nữa mở miệng.
"Tôi không sao! Cho dù có chuyện cũng không liên quan gì tới anh!"
Chỉ bằng lần trước cô lấy một cái tội danh có lẽ có trực tiếp đánh Quý Xuyên một trận, Tiếu Bảo Bối liền không thấy bản thân cùng Quý Xuyên còn có thể bình tĩnh lịch sự ân cần hỏi thăm lẫn nhau được.
"Bảo Bối, anh không có ác ý!"
Nghe được Tiếu Bảo Bối liên túc xa cách, trong mắt Quý Xuyên hiện lên khổ sở.
Anh ta lúc này không bao giờ muốn làm một "mỹ nam tử" yên tính đứng trong góc nữa! Nhân lúc Tiếu Bảo Bối nhắm mắt nghỉ ngơi, anh liền vươn tay định giữ lấy tay cô.
Ai biết được, Tiếu Bảo Bối vừa nhận ra anh ta chạm mình liền lập tức nện túi xách xa vào đầu anh.
Chiếc túi da này tuy rằng làm từ da nhưng phía trên còn trang trí vài chiếc đinh dán màu hồ ly.
Tiếu Bảo Bối vừa đập, trên má Quý Xuyên liền xuất hiện hai vết cắt.
Vừa nhìn còn tưởng rằng có người cào bị thương.
Nhưng đối với chút vết thương đó, dường như Quý Xuyên cũng không để ý.
Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối lại kháng cự khiến anh ta cách xa nghìn dặm như vậy, anh lại ý đồ vươn tay lần nữa để khống chế tay kia của cô.
Nhưng động tác của anh ta không phản ứng nhanh bằng Tiếu Bảo Bối.
Còn chưa kịp ra tay, kết quả Quý Xuyên lại bị đánh lần nữa...
Lúc này, đinh dán lại lần nữa xoẹt qua mặt anh ta.
Nhưng hai vết xước này lại ở trên trán.
Lập tức trên mặt Quý Xuyên xuất hiện nhiều vết cắt như vậy, nhìn qua có chút "không nói nên lời".
Tiếu Bảo Bối mở mắt, đương nhiên cũng không phát hiện ra điều này.
Nhưng đối với việc này, cô cũng không có chút áy náy nào.
"Nếu như anh không muốn trên mặt mình lại thêm hai vết xước nữa, tôi khuyên anh tốt nhất nên cách tôi xa thật xa!"
Ý tứ cảnh cáo trong câu nói của Tiếu Bảo Bối rất đậm.
Nhưng khiến Quý Xuyên đau lòng vẫn là phòng bị trong mắt cô.
Hiển nhiên, hiện tại Tiếu Bảo Bối đã hận anh ta đến tận xương tủy...
"Bảo Bối, giữa chúng ta nhất định phải như vậy sao? Chẳng lẽ chia tay rồi đến bạn bè chúng ta cũng không làm được?" Anh tràn ngập buồn rầu nhìn cô, hi vọng lời này của bản thân có thể khiến cô đồng cảm.
Nhưng Quý Xuyên hoàn toàn không ngờ rằng, một hồi nói chuyện của anh ta chỉ được đến một câu đáp lại thế này: "Con mẹ nó đồ chết tiệt nhà anh!"
Cái gì mà sau khi chia tay còn có thể làm bạn bè?
Cái gì mà sau khi ly hôn vẫn là bạn tốt?
Đối với Tiếu Bảo Bối mà nói, đó nhất định là đầm rồng hang hổ!
Với cô yêu hận luôn rõ ràng!
Yêu chính là yêu.
Hận chính là hận!
Cô cũng sẽ không vượt giới hạn cho hai điều này!