Mà Quý Xuyên sau khi nhìn tới ánh mắt này của cô, trong mắt rõ ràng tối sầm lại…
Hiển nhiên, anh ta cũng biết cô đang hỏi cái gì?
Nhưng vẻ mặt mướp đắng Quý Xuyên bày ra này là có ý gì?
Chẳng lẽ, đứa bé trong bụng…
"Quý Xuyên, nói cho tôi biết đứa bé thế nào?" Lần này, động tác của Tiếu Bảo Bối nhanh hơn so với trước kia. Cô trực tiếp vén lên chăn đắp trên người mình ngồi dậy.
"Bảo Bối, không có gì..." Hiển nhiên Quý Xuyên cũng không ngờ tới động tác của cô lại nhanh như vậy.
Thấy cô đã ngồi dậy, kim cắm trên mu bàn tay rõ ràng lệch hơn nhiều, có tia máu đỏ chạy vào trong ống dẫn từ kim tiêm, anh ta cũng mặc kệ lúc trước mình đang so đo cái gì, mau chóng tiến lên đè lại đầu vai Tiếu Bảo Bối lần nữa, tránh cho cô quá khích mà làm chuyện gì tổn thương chính mình.
"Không có gì rốt cuộc là ý gì, anh nói nhanh lên!"
Khi Tiếu Bảo Bối nói đến đây, hốc mắt rõ ràng đã dần dần hồng lên.
Dáng vẻ hoa lê đẫm lệ này khiến Quý Xuyên không khỏi đau lòng.
Chỉ là sự đau lòng này còn chưa lan tràn khắp người Quý Xuyên được bao nhiêu thì một trận túm đau trực tiếp xông đến đầu anh ta.
Chờ lúc Quý Xuyên hồi hồn mới phát hiện, tóc của mình trong chốc lát đã bị Tiếu Bảo Bối túm trong tay.
"Anh nói nhanh một chút đi, bảo bảo của tôi rốt cuộc thế nào…”
Cô mang theo nức nở nghẹn ngào, vừa nói vừa túm lấy tóc anh ta thút thít.
Nếu không có tiếng khóc vang này, đoán chừng Quý Xuyên sẽ cho rằng lúc này Tiếu Bảo Bối giả vờ khổ sở, mục đích chỉ vì muốn túm tóc anh ta.
Vừa khéo đúng lúc này, y tá bệnh viện lúc trước cũng đẩy cửa vào.
Một màn này, hiển nhiên có chút khiến cô khó có thể tiếp nhận.
Trong lúc nhất thời, cô chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm cái cô gái đang hoa lê đẫm lệ, cùng hai mắt sưng đỏ của cô.
Mà khi Quý Xuyên nhận thấy được ánh mắt của cô gái sau khi vào cửa đã xông thẳng đến anh ta thì vội vàng dỗ dành Tiếu Bảo Bối: "Bảo bảo không có việc gì! Em mau buông tay…”
Nhưng mà dường như Tiếu Bảo Bối không tin tưởng anh ta, tiếp tục kéo tóc anh gào khan: "Có thật không? Bảo bảo của tôi không có việc gì? Anh không hề nhân lúc tối ngất xỉu mà làm ra chuyện gì trời đất khó tha với cbảo bảo của tôi chứ?”
Lời này nói đến mặt Quý Xuyên cũng đen sì rồi.
Quả thật, khi nghe bác sĩ kiểm tra xong nói hiện tại Tiếu Bảo Bối đang mang thai, Quý Xuyên có loại cảm giác bị thiên lôi đánh.
Dĩ nhiên, ý tưởng để Tiếu Bảo Bối phá đứa bé này cũng hiện lên vô số lần trong đầu anh ta. Nhưng cuối cùng anh ta cũng không thực hiện…
Nhưng anh ta thật sự không biết, độ tin cậy của bản thân ở chỗ Tiếu Bảo Bối lại thấp như vậy.
Dù cho anh ta đã nói như vậy, Tiếu Bảo Bối vẫn còn túm tóc anh không chịu buông tay.
Đau đến gương mặt anh ta cũng nhíu lại thành một đoàn rồi.
Mà cô y tá sau phút kinh ngạc ngắn ngủi cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần.
"Thai phụ, mong cô khống chế cảm xúc của mình! Hiện tại tình huống thai nhi chưa đủ ổn định, bây giờ cô nóng nảy như vậy, rất không tốt đối với thai nhi trong bụng..."
Nói xong, cô y tá mau chóng tiến lên.
Mà Tiếu Bảo Bối nghe được lời này cũng xác thực một chuyện, đứa bé trong bụng mạnh khỏe!
Mà cô, lại lần nữa hiểu lầm Quý Xuyên…
Dưới sự khuyên bảo của cô y tá Tiếu Bảo Bối cũng từ từ bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn cô y tá xử lý tốt kim tiêm bị lệch đi trên tay cô, sau đó cắm mũi tiêm vào tay.
Xong việc này, cô y tá mới đo huyết áp cho cô. Sau khi xác định cô không có bất cứ điều gì khác thường mới nói: "Nằm xuống nghỉ ngơi đi! Mới vừa rồi khi chồng cô đưa cô đến đây, cũng vô cùng gấp gáp…”
Hình như cô y tá còn định nói gì đó.
Đoán chừng, cô đang tính toán khuyên giải.
Nghe giọng của cô, khi nãy cô đã nhầm Quý Xuyên thành chồng của Tiếu Bảo Bối.
Động cơ của cô y tá là tốt.
Nhưng lập tức, Tiếu Bảo Bối vội vàng ngắt lời cô: “Anh ta không phải chồng tôi. Anh ta là…”
Khi Tiếu Bảo Bối nói đến đây, dừng lại một chút nhìn Quý Xuyên một cái, sau đó mới khẽ mở môi đỏ mọng nói: "Người cặn bã!"
Lần này, dù cho là cô y tá hay Quý Xuyên, biểu tình trên hai người đều vô cùng đặc sắc.
Được rồi, dù thế nào cô y tá cũng không nghĩ tới, cô gái thoạt nhìn “nhu nhu nhược nhược” này không chút nào ngơ ngác khi mắng người. Nhất là đối với người đàn ông khi nãy vừa đưa cô đến bệnh viện, sau đó cẩn thận chăm sóc cô đến bây giờ, ngay cả một câu khen ngợi cũng không có.
Còn Quý Xuyên?
Hiện tại, sắc mặt của anh còn thối hơn so với cống thoát nước.
Vốn là bị hiểu lầm thành chồng của Tiếu Bảo Bối, anh ta vẫn tồn tại một chút may mắn trong lòng.
Nhưng anh ta đâu ngờ được, Tiếu Bảo Bối sẽ quyết tuyệt bác bỏ quan hệ giữa hai người như thế.
Nhất là cái từ cuối cùng cô dùng để hình dung Quý Xuyên anh, khiến cho sắc mặt anh có chút không kiềm chế được.
Cô y tá nghe được Tiếu Bảo Bối nói như vậy, lại nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình.
Thật ra, cô liếc mắt một cái là nhìn ra, người đàn ông này cũng không phải không có tình cảm đối với Tiếu Bảo Bối.
Nhất là bây giờ vẻ mặt anh bị Tiếu Bảo Bối mắng lại bất đắc dĩ không nỡ mắng cô, khiến cô y tá càng tin chắc giữa hai cái người này khẳng định tồn tại mối liên hệ nào đó.
Dù cho không phải vợ chồng, cũng nhất định là người yêu.
Bởi vì đây là tin tức mấu chốt cô đọc được từ trong mắt Quý Xuyên.
"Cô gái à, vợ chồng tiểu đánh tiểu nháo (*) đều là chuyện rất bình thường! Tôi nghĩ, hẳn do gần đây cô mang thai nên cảm xúc lên xuống có chút lớn đi!” Nói xong, cô lại mở miệng khuyên một câu như vậy.
(*) tiểu đánh tiểu nháo: ở đây có thể hiểu là những trận cãi nhau nhỏ hoặc giận dỗi bình thường, không nghiêm trọng giữa vợ chồng
Nào biết, Tiếu Bảo Bối nghe nói như thế cảm xúc lại kích động: "Tôi đã nói với cô tôi cùng anh ta không phải vợ chồng! Cô có nghe hiểu tiếng người hay không, chẳng lẽ cần tôi tìm một con cún tới phiên dịch cho cô?”
Một trận gào lên, mặt của cô y tá đã đỏ càng thêm đỏ.
Được rồi, vốn cô có ý tốt muốn khuyên cô gái này, ai biết hiện tại lại biến khéo thành vụng.
Hiện tại, không chỉ cô gái này không vui mà vẻ mặt Quý Xuyên cũng không hề tốt!
Còn nữa, lời của Tiếu Bảo Bối còn rất sắc bén.
Cái gì mà tìm một con cún tới làm phiên dịch?
Đây không phải đang rõ ràng chửi xiên chửi xỏ cô là một con chó sao?
"Việc này…”
"Xin lỗi, hiện tại cảm xúc của tôi rất không tốt! Nếu không muốn bị dính đến, mời rời đi!" Tiếu Bảo Bối đương nhiên rõ ràng, cảm xúc của chính cô bây giờ thật sự không hề tốt.
Mà việc này, không phải bởi vì cô y tá, cũng không phải vì Quý Xuyên mà bởi vì cái người đàn ông gọi là Kiều Trác Phàm.
Nếu người này tiếp tục ngây người ở chỗ này, Tiếu Bảo Bối thật sự có chút lo lắng bản thân có thể làm ra những hành động quá khích hơn hay không!
Sau khi nghe được Tiếu Bảo Bối nói, sắc mặt của cô y tá khá hơn nhiều.
"Vậy...Tôi đi trước!"
Nói xong, cô y tá bước nhanh rời đi.
Hiện tại ai cũng đều thấy được tính tình của cô gái này không hề tốt như vậy, nếu ở lại bên cạnh đoán chừng sẽ bị liên lụy.
"Đúng rồi, xin cô nhớ kỹ! Tôi và anh ta không phải vợ chồng, tôi là tôi, anh ta là cặn bã!"
Trước khi cô y tá đi ra phòng bệnh Tiếu Bảo Bối lại lặp lại nhấn mạnh một câu như vậy.
Quý Xuyên có thể lãnh giấy kết hôn với Tiếu Huyên sau lưng cô, nếu không phải Tiếu Huyên chủ động lấy giấy kết hôn ra, còn không biết anh ta muốn lừa Tiếu Bảo Bối cô đến khi nào!
Chỉ vừa nghĩ đến thiếu chút nữa bản thân đã đi lên thảm đỏ cùng tên đàn ông vừa cầm giấy kết hôn cùng người khác vừa tính toán muốn tổ chức hôn lễ với cô, Tiếu Bảo Bối vừa nghĩ liền phát sợ.
Kể từ lúc đó, Quý Xuyên ở trong lòng Tiếu Bảo Bối cũng có danh hiệu mới —— tên cặn bã!
Quý Xuyên như vậy, sao Tiếu Bảo Bối có thể dễ dàng để cho người khác kéo hai bọn họ cùng một chỗ?
"Tôi biết rồi!" Cô y tá bị Tiếu Bảo Bối gọi lại một tiếng khiến cho sống lưng có chút cứng ngắc, vội vàng trả lời một câu sau đó nhanh chóng biến mất ở cửa phòng bệnh.
Đến lúc này, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại Tiếu Bảo Bối và Quý Xuyên.
"Tiếu Bảo bối, em hận anh như vậy?" Sau khi cô y tá rời đi, trong khoảng thời gian ngắn, hai người bọn họ vẫn luôn im lặng không lên tiếng.
Cuối cùng Quý Xuyên có chút không nhịn được, mở miệng hỏi một câu như vậy.
Mà vừa nghe đến lời này của Quý Xuyên, Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm quả đầu ổ gà bị cô túm lấy của Quý Xuyên, có chút không phúc hậu cười: "Quý Xuyên, tôi không hận anh…”
"Không hận? Vậy tại sao em…”
Nghe được Tiếu Bảo Bối trả lời, hiển nhiên Quý Xuyên có chút kinh ngạc.
Nếu không hận, tại sao lại ở trước mặt cô y tá làm ra nhiều hành động quá khích như vậy?
Quý Xuyên muốn hỏi ra miệng.
Thật ra thì trong tiềm thức Quý Xuyên luôn mong đợi Tiếu Bảo Bối hận mình.
Không yêu thì hận từ đâu ra?
Cho nên, dù cho là hận cũng tốt, điều này chứng minh hiện tại Tiếu Bảo Bối vẫn còn chút nhớ nhung với anh ta.
Nhưng Quý Xuyên không ngờ, thế nhưng Tiếu Bảo Bối lại nói cô không hận anh!
Dưới ánh nhìn chăm chú của Quý Xuyên, Tiếu Bảo Bối dùng giọng nói bình tĩnh nói cho anh ta biết: "Quý Xuyên, tôi chỉ muốn cho cô y tá đó biết anh là một tên đàn ông cặn bã mà thôi!"
Lời này nói ra, Quý Xuyên ngây ngẩn cả người!
- -- --------
Chuyện là mình có thay đổi cách edit xíu xiu, chuyển từ edit trực tiếp trên QT sang edit từ convert đồng thời đối chiếu bản raw ở QT. Với lượng edit phải 8000 chữ trở lên nên sẽ có những lỗi sai, mình sẽ cố gắng chỉnh sửa lại, bạn đọc thông cảm.