Mục lục
Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mèo (meoancamam)

"Mắt A, mắt B và mắt C!"

Khi nói hai câu trước, Đàm Tam chỉ hai mắt trái phải của mình, nhưng đến mắt C cuối cùng, anh còn chưa kịp chỉ vào mông mình thì đã bị "lão ca" của mình đánh cho một trận rồi.

"A...Mẹ, anh cả đánh con!" Đàm Tam vẫn giống như trước đây, có chuyện gì thì liền vội vàng cáo trạng với Cố Niệm Hề.

Kết quả, vốn bởi vì nhiều người như vậy cùng nhau đến, Cố Niệm Hề vốn vẫn luôn bận rộn trong bếp lại không thể không bỏ việc trên tay xuống, chạy tới chỗ hai thằng nhóc thối đang ồn ào trong sân.

"Lại làm sao vậy?"

"Mẹ, con bị đánh rồi!" Đàm Tam cực kỳ oan ức trốn sau lưng Cố Niệm Hề.

Cặp mắt to sáng ngời có thần giống hệt Cố Niệm Hề kia, giờ hiện lên ánh mắt đó miễn bàn có bao nhiêu đáng thương rồi.

Chỉ vừa nhìn, bạn tuyệt đối sẽ cho rằng anh ta thật sự bị oan ức gì đó.

Điều này cũng là nguyên nhân khiến cho thằng nhóc thối này luôn luôn có được che chở của Cố Niệm Hề.

"Được rồi, Bảo Bảo con không cần so đo với em trai như vậy!" Cố Niệm Hề nhìn gương mặt đã hóp lại thành như vậy của Đàm Duật, cũng không đành lòng tức giận với anh.

Lúc này, bà chỉ nghĩ đến nên khuyên thằng nhóc thối này trước ăn một chút gì đó, chờ một lúc lại để anh hối lỗi với tiểu Công Chúa nhà người ta.

"Mẹ, mẹ không thương con rồi!" Đàm Tam ỷ vào bản thân còn đang học đại học, thật sự giống như một đứa bé, vẻ mặt oan ức ôm lấy cánh tay Cố Niệm Hề.

Nhưng cái đức hạnh này nếu là khi còn nhỏ tuổi òn làm cho người khác cảm thấy có chút đáng yêu. Nhưng Đàm Tam di truyền dáng người cao lớn từ Đàm thiếu nhà bọn họ, giờ cũng đã một mét tám mấy rồi. Một người to con như vậy ôm cánh tay Cố Niệm Hề giả vờ đáng thương, thật sự khiến người khác đau đầu mà!

"Vậy em trái lại nói một chút tại sao lại đáng bị đánh như vậy đi!" Đàm Duật hiển nhiên là một trong những người rất muốn đánh Đàm Tam một cái.

Xem dáng vẻ người này hiện giờ dính lấy Cố Niệm Hế, anh thật sự muốn vọt qua Cố Niệm Hề trực tiếp tiến lên thu thập cái tên Đàm Tiểu Tam này một tận.

Nhưng rất nhanh, Đàm Duật đã phát hiện một người sẽ càng muốn thu thập cái cây cọ Đàm Tiểu Tam này!

Người đó, đúng là Đàm Dật Trạch đang đi ra từ trong đại sảnh.

Ngày hôm nay, Đàm Dật Trạch ở trong nhà vào lúc này, thực ra cũng là vì Đàm Duật.

Thằng nhóc thối này, cũng đã mấy ngày cơm ăn không ngon, ngủ không ngon giấc rồi!

Đương nhiên, dựa theo quan điểm của Đàm Dật trạch, thằng nhóc thối này cứ ngây ngốc như vậy trong một tháng cũng không đến nỗi sẽ chết.

Nhưng bất đắc dĩ, Cố Niệm Hề lại thủy chung không yên tâm.

Vì thế, gần đây mỗi tối bà sẽ đến xem rốt cuộc thằng nhóc thối này đó đi ngủ hay không. Mỗi đêm, bà phải thức giấc hai ba lần qua đó, thần sắc có thể tốt được ở chỗ nào chứ?

Chính là bởi vì lo lắng tiếp tục như vậy cơ thể Cố Niệm Hề sẽ phải chịu đựng đến suy sụp, Đàm Dật Trạch mới nghe lời bà, lấy danh nghĩa của ông đến người mấy nhà đến nhà bọn họ.

Nhưng từ sau khi những người này vào cửa, Đàm Dật Trạch liền phát hiện dường như Cố Niệm Hề cũng chưa đi nghỉ ngơi.

Đàm thiếu vốn đang định đến phòng bếp xem bà, để bà đi nghỉ ngơi một chút thì lại tìm không thấy bóng dáng bà trong phòng bếp đâu.

Đi loanh quanh một vòng, không nghĩ tới lại phát hiện ba mẹ con bọn họ ở trong sân.

Nhìn Cố Niệm Hề giống như gà mái nhỏ đang che chở gà con trước mặt con diều hâu muốn dùng móng vuốt bắt lấy gà con, Đàm Dật Trạch nhanh chóng tiến lên.

"Làm sao vậy?" Đàm thiếu vừa hỏi, giọng nói của Đàm Tiểu Tam liền truyền đến.

"Cha, con vừa bị đánh!" Nói lời này, Đàm Tiểu Tam vẫn không quên dùng ánh mắt "điềm đạm đáng yêu" của mình chăm chú nhìn Đàm thiếu. Đây chính là muốn biểu hiện bản thân thật sự vô cùng oan ức.

Nhưng câu nói này, lại được câu nói đáp lại: "Đáng đời!"

Cùng quan điểm như vậy còn có Duật Tiểu Gia: "Đáng đời!"

Mà sau khi hai người đàn ông cùng lúc nói ra liền trao đổi ánh mắt, bày tỏ sự thưởng thức đối với quan điểm của đối phương.

Được rồi, hai người đàn ông bọn họ đều có chút không nhìn quen yếu đuối ngoe nguẩy trốn sau lưng Cố Niệm Hề của Đàm Tiểu Tam kia.

Mỗi lần trở về từ trường học, anh đều gào khóc không ngừng trước mặt Cố Niệm Hề giống như ở trường học thật sự có bao nhiêu gian nan vậy.

Mà Cố Niệm Hề đau lòng thằng nhóc thối này, mỗi ngày săn sóc anh nhiều thêm một chút.

Bởi vậy, Đàm thiếu cảm thấy bản thân bị vắng vẻ, mà Duật Tiểu Gia cũng cảm nhận được địa vị của mình ở trong nhà có chút khó giữ được rồi!

Trước mắt, khi Đàm Tiểu Tam làm sai chính là lúc bọn họ nhất trí có cùng một mục tiêu.

"Mẹ, con lại bị bắt nạt rồi!" Đàm Tiểu Tam lại dúng ánh mắt cực kỳ giống Cố Niệm Hề, nói rằng: Mẹ phải phân xử cho con!

Ngược lại lần này Cố Niệm Hề lại không trực tiếp mở miệng mà sau khi nhìn lướt qua con cả nhà Chu tiên sinh Chu Tư Tề đang ngồi trên ghế sô pha tán gẫu đến bất diệc nhạc hồ cùng tiểu Công Chúa mởi mở miệng nói: "Những mâu thuẫn nội bộ này, chúng ta vẫn nên đợi đến khi buổi tối đóng cửa lại giải quyết đi. Trước mắt, một nhà chúng ta cần nhất chính là nhất trí đối ngoại!"

Được rồi, ai cũng có thể thấy hiện giờ Đàm Duật thực sự quan tâm tới tiểu Công Chúa.

Chẳng qua, trái tim của anh dường như đến có chút muộn rồi. Chờ đến hiện tại khi anh thực sự mốn tiểu Công Chúa người ta thì tiểu Công Chúa không biết đã đánh rơi trái tim ở chỗ nào rồi...

"Con đồng ý!" Đàm Duật theo tầm mắt của Cố Niệm Hề nhìn qua, sau khi phát hiện tiểu Công Chúa cười đến lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu, cánh tay đang thả bên túi quần bỗng nắm chặt thành quyền.

Rốt cuộc cô nhóc này rốt cuộc cùng với tên lưu manh Chu Tư Tề suốt ngày ở trong khu S gào to khẩu lệnh kia có gì để nói chứ?

Còn có, cô không biết cổ chiếc váy màu đen cô mặc hôm nay có chút thấp hơn sao?

Chẳng lẽ chính cô cũng không phát hiện, dáng người đẹp được bao lại bên trong của cô đang giống như tùy lúc đều nhảy ra được rồi!

Nghĩ đến trái ngọt bản thân từng nếm thử qua bây giờ lại ở trước mặt người khác, trái tim Duật Tiểu Gia khổ sở nói không nên lời.

Lập tức, anh không chút suy nghĩ đồng ý với quan điểm của Cố Niệm Hề.

Hiện giờ quan trọng nhất vẫn là khiến tiểu Công Chúa hồi tâm chuyển ý.

Về phần Đàm Tiểu Tam này, khi nào đóng cửa lại thu thập là được!

Nghĩ vậy, Duật Tiểu Gia liền dẫn đầu tiến vào trong phòng.

Anh hiện giờ muốn tiến vào nhìn xem rốt cuộc tiểu Công Chúa đang nói chuyện gì mà có thể tán gẫu vui vẻ như vậy. Đương nhiên, quan trọng hơn là Duật Tiểu Gia muốn chắn giữa cô và Chu Tư Tề, ngăn cản chút tình cảm lan tràn gì đấy.

Mà Cố Niệm Hề nhìn Đàm Duật nhà bọn họ đi vào cũng khẩn trương nện bước đuổi kịp.

Cuối cùng lưu lại trong sân cũng chỉ có hai cha con Đàm Tiểu Tam và Đàm Dật Trạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK