Mục lục
Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Táo đỏ phố núi

Nhưng mà quần qua quần lại một lúc lâu, cô nhóc này vẫn không chịu xuống xe, khiến cho Kiều Trác Phàm có chút không biết làm sao đối với cô.

“Kiều Trác Phàm, em đau...” Tiếu Bảo Bối cúi đầu xuống cả buổi, cuối cùng hừ hừ nói lời này.

Mà Kiều Trác Phàm vừa mới nghe thấy, mới đầu chân mày nhíu chặt lại.

“Em khó chịu ở đâu? Mới vừa rồi đi ra khỏi nhà, sao em lại không nói sớm! Nào, bây giờ chúng ta đi thẳng tới bệnh viện là được...” Thật ra, Kiều Trác Phàm anh ở trên thương trường, vẫn luôn nổi tiếng là bình tĩnh và tỉnh táo.

Nhưng mà mỗi lần chỉ cần đụng tới chuyện của Tiếu Bảo Bối, thì không hiểu sao lúc nào anh cũng cảm thấy căng thẳng. Có đôi khi anh cảm giác bản thân hình như không phải là anh nữa.  Dien_dan l3_quy1don^.

Nhưng mà chờ tới khi anh Kiều Trác Phàm nói như vậy, Tiếu Bảo Bối vẫn ôm chặt lấy cánh tay của anh không chịu buông ra.

“Cục cưng, nếu như em không buông tay anh ra thì sao anh có thể lái xe?” Nói tới đây, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, anh vội vàng an ủi: “Ngoan ngoãn buông tay nào! Chúng ta sẽ đi bệnh viện ngay bây giờ...”

“Không cần, Kiều Trác Phàm em không sao. Không cần đi bệnh viện...” Tiếu Bảo Bối không biết tại sao, khuôn mặt nhỏ nhắn mới vừa rồi còn tái nhợt, bây giờ đã đỏ ửng lên: “Chỗ đó của em...đau quá!”

“Chỗ đó đau?  Là chỗ nào mới được?” Kiều Trác Phàm có chút không hiểu.

Nhưng mà chờ khi anh phát hiện ra gương mặt của Tiếu Bảo Bối đỏ ửng lên, thì người đàn ông này lập tức hiểu được đến cùng là chỗ nào bị đau!

“Nhóc con em đó, ai bảo tối qua còn cười anh không đủ năng lực làm gì, đáng đời!” Đến cuối cùng, Kiều Trác Phàm vẫn không nhịn được mà bật cười.

Anh vẫn liên tục lo lắng không biết là chỗ nào bị đau!

Thì ra...

Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, trên cơ bản xem như cô vẫn chưa biết mùi đời. Đột nhiên lại bị mất vả vốn lẫn lời, bị anh lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, cơ thể của cô chịu đựng được mới là lạ!

“Kiều Trác Phàm, anh thật xấu xa!” Tiếu Bảo Bối đột nhiên cảm thấy uất ức.

Dien_dan l3_quy1don^. Không uất ức mới là lạ!

Cả người của cô đều bị người đàn ông xấu xa này lăn qua lăn lại hơn nửa đêm mới khiến cô bị biến thành như vậy!

Bây giờ cô có cảm giác hai chân vừa đứng lên liền run rẩy, hơn nữa cả người cũng rất đau.

Nhưng mà đồ xấu xa này lại còn cười vui vẻ như vậy...

“Em còn dám nói nữa, nếu không phải là tự em làm chuyện xấu, thì cuối cùng anh đâu có sức lực mà lăn qua lăn lại làm chuyện đó chứ?” Đối mặt với chuyện vừa được tiện nghi vừa khoe mẽ, Kiều Trác Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ tự mình cởi dây an toàn ở trên người cô, sau đó lại tự mình ôm cô xuống xe.

“Kiều Trác Phàm, anh đừng như vậy. Nếu để cho đồng nghiệp trong công ty thấy được, coi như em có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!” Tiếu Bảo Bối bị ôm vào trong lòng, có chút không cam lòng nói.

Nhưng mà Kiều đại thiếu chỉ cúi đầu nhìn lướt qua, rồi nói: “Người khác thích nói như thế nào thì để cho bọn họ nói như vậy đi. Dù sao thì miệng cũng ở trên người của bọn họ, nếu như bọn họ muốn nói, em cũng không cản được.”

Hơn nữa, thật ra Tiếu Bảo Bối em ở trong mắt những người trong công ty, sớm đã có ‘Quan hệ không đơn giản’ với Kiều đại gia anh rồi.

Chỉ bằng một hai lần Kiều đại gia anh tự mình ôm cô từ tập đoàn Đế Phàm ra như vậy, cũng đủ khiến cho toàn bộ Đế Phàm bùng nổ rồi. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n

Như vậy thì làm sao bọn họ còn có thể phủi sạch quan hệ được?

Nhưng mà con thỏ nhỏ này cho rằng có thể phủi bỏ được, thì cứ để cho cô cho là như vậy đi.

Tiếu Bảo Bối nghe thấy lời nói của Kiều Trác Phàm, ngược lại cảm thấy cũng có lý.

Những cái miệng thích nhiều chuyện kia ở trên người của người khác, cho dù cô không muốn người ta nói những thứ này, cũng khó.

Chi bằng...

Suy nghĩ một chút, đột nhiên Tiếu Bảo Bối mở miệng: “Vậy anh chờ em một chút, em giấu mặt đi đã.

Nói xong, cô thật sự làm như lời cô nói, giấu cả cái đầu nhỏ của mình vào trong ngực của Kiều Trác Phàm. Đương nhiên, chuyện này Tiếu Bảo Bối còn cảm thấy chưa đủ. Cô còn tự đưa tay ra, cởi áo khoác của Kiều Trác Phàm ra, lấy áo của anh che trước đầu của mình.

Sau khi làm xong những thứ này, cô thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, Kiều Trác Phàm anh mau ôm em đi vào thôi.”

Nhìn thấy điều này, khóe miệng của Kiều Trác Phàm co rút.

Chẳng lẽ bảo bối nhà bọn họ thật sự cho rằng núp ở dưới quần áo của Kiều Trác Phàm anh, cái mông lại vểnh cao như vậy, tất cả mọi người trong công ty sẽ không nhận ra cô hay sao?

Quả thực, đây chính là một suy nghĩ kỳ lạ. So với cách làm của đà điểu, quả thực là không có gì khác nhau.

Nhưng mà thấy cô dùng sức vùi đầu vào trong lồng ngực của anh, Kiều Trác Phàm cũng không nói gì. Chỉ có thể để mặc cho cô nhóc này tự đùa vui. Nhưng mà bây giờ điều anh muốn làm, là nhanh chóng đưa cô trở lại phòng làm việc.

Đỡ cho cô phải vùi đầu trong đó quá lâu đến lúc đó ngạt thở mất.

Sau đó, Kiều Trác Phàm vỗ vỗ cái mông của cô, ý bảo cô phải lên đường rồi. Sau đó, người đàn ông liền đưa cô đi về vào bên trong tập đoàn Đế Phàm.

“Kiều thiếu...”

“Chào buổi sáng Kiều thiếu!”

Kiều Trác Phàm vừa vào công ty, liền không ít người lại chào hỏi với anh. Sao đó bọn họ nhìn thấy cục bột ở trong lòng Kiều Trác Phàm, miệng của bọn họ cũng động động: Di3n~đ@n.l3,quý.d0n “Tiếu...”

Ai cũng nhận ra được, đây chính là tiểu thư Tiếu mà mỗi ngày Kiều thiếu đều đưa đi theo. Chỉ cần nhìn bộ quần áo màu hồng phấn này sẽ biết.

Tiểu thư Tiếu này đã làm việc ở đây được một thời gian, mỗi ngày đều mặc bộ quần áo màu hồng phấn.

Hơn nữa, những bộ quần áo này, mỗi một bộ cũng sẽ không lặp lại kiểu dáng.

Cho nên, mặc dù bọn họ không nhìn thấy mặt người kia, nhưng mà lại có thể phân biệt được Tiếu Bảo Bối thông qua quần áo. Táo đỏ le^e quyy do^nn.

Bởi vì thời gian gần đây, công ty liên tục có người tung tin vịt về Kiều Trác Phàm và Tiếu Bảo Bối, Kiều thiếu lại vì Tiếu Bảo Bối mà đã khai trừ những công nhân viên lỡ miệng ở sau lưng kia, sau đó thì Tiếu Bảo Bối nghiễm nhiên trở thành đối tượng cần phải nịnh nọt ở tập đoàn Đế Phàm.

Cho nên khi bọn họ phát hiện ra đối tượng ở trong lòng của Kiều Trác Phàm chính là Tiếu Bảo Bối thì theo bản năng muốn chào hỏi.

Ai ngờ, một ánh mắt của Kiều đại gia quét tới...

Vốn mọi người đang định mở miệng, vội vàng thức thời im lặng lại.

Không có cách nào, ánh mắt của Kiều đại thiếu có lực sát thương rất lớn, ai cũng không dám lên tiếng.

Đến cuối cùng, bọn họ chỉ có thể nhìn Kiều đại thiếu nghênh ngang đưa Tiếu Bảo Bối vào trong phòng làm việc của mình.

Bộ dạng kia, thực sự giống như con sói đuôi dài ngậm cô bé quàng khăn đỏ vào trong hang sói, thực sự là không có gì khác biệt...

“Được rồi mau đưa đầu ra được rồi!” Cho tới khi vào tới phòng làm việc, Kiều Trác Phàm mới lại nhéo mông của Tiếu Bảo Bối một cái.

Nhìn cái đầu tóc xù chôn ở trong lòng của mình, trong mắt của Kiều Trác Phàm chợt hiện lên sự dịu dàng mà ngay cả bản thân anh cũng không biết.

Mặc dù anh rất hưởng thụ bộ dạng Tiếu Bảo Bối vùi đầu vào trong lòng của anh như vậy, nhưng mà anh lại lo lắng cô vùi đầu như vậy sẽ khiến cho bản thân rất khó chịu.

“Hừ, Kiều Trác Phàm tại sao anh lại nhéo người ta như vậy chứ!” Tiếu Bảo Bối hùng hùng hổ hổ nhảy từ trong lòng Kiều Trác Phàm xuống, vừa xoa cái mông bị đau của mình vừa ai oán nhìn Kiều Trác Phàm.

“Nhóc con không biết xấu hổ, được tiện nghi còn khoe mẽ...” Khóe miệng của Kiều Trác Phàm khẽ cong lên, chậm rãi đi lại trước bàn làm việc của mình. Táo đỏ le^e quyy do^nn.

Hôm nay, bởi vì Tiếu Bảo Bối nên anh mới tạm quyết định ra khỏi nhà đi làm, cho nên ngoài chiếc áo vest ra, bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo xám tro có mũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK