Khi Kiều Trác Phàm người nào đó vừa đẩy cửa đi vào liền hỏi như vậy.
Anh lúc này, vẻ mặt còn có chút không tốt.
Khi nãy anh có chút bận phái A Vĩ ra ngoài tìm Tiếu Bảo Bối, không nghĩ tới nửa đường anh ta lại gọi điện cho Kiều Trác Phàm hơn nữa sau khi gọi được thì liền tắt máy.
Ban đầu Kiều Trác Phàm còn có chút lo lắng có phải Tiếu Bảo Bối xảy ra chuyện gì hay không, liền gạt điện thoại gọi vài lần cho A Vĩ nhưng đầu dây bên kia vẫn không gọi được.
Giờ khắc đó Kiều Trác Phàm lòng nóng như lửa đốt. Anh đã cầm chìa khóa xe sắp định tự mình đi xem rồi.
Nhưng khi anh ngẩng đầu, sau khi phát hiện lúc này đẩy cửa vào ngoại trừ A Vĩ còn có cô nhóc kia, vẻ mặt anh liền dịu đi rất nhiều.
"Kiều thiếu, chuyện này..." A Vĩ có chút khó xử nhìn thoáng qua Tiếu Bảo Bối, ý bảo: Điện thoại kia là cô tắt, cô nhanh đi giải thích cho Kiều thiếu đi!
Tuy A Vĩ vẫn không muốn thừa nhận nhưng trên thực tế, cô gái đã ngốc bên cạnh Kiều Trác Phàm này, hiện giờ một câu của cô thế nhưng còn cao hơn so với một trăm câu của A Vĩ người đã bên cạnh Kiều Trác Phàm mười mấy năm nay.
Giờ phút này, để Tiếu Bảo Bối ra mặt giải thích không thể nghi ngờ là tốt nhất.
Nhưng cô gái này sau khi tiến vào phòng làm việc liền đi loạn khắp nơi, cũng không để ý đến ánh mắt của A Vĩ.
"Cục cưng, em đang tìm cái gì vậy?" Kiều Trác Phàm nhìn Tiếu Bảo Bối vừa tiến vào liền vội vàng xem xét mọi chỗ, lực chú ý cũng rơi xuống cô bên này.
"Kiều Trác Phàm, em nghe nói khi nãy anh có khách đến!" Tiếu Bảo Bối được hỏi như vậy liền dừng bước.
"Khách?"
"Chính là nói chuyện hợp tác gì đó!" Cô chính là vì gặp được Mã Viện Viện mà vội vã chạy về đây.
"À... người kia đã đi rồi!" Trên thực tế, bởi vì nhận được điện thoại của A Vĩ, sau đó lại thêm việc gọi lại mấy lần đều không được nên Kiều Trác Phàm mất bình tĩnh rồi! Sau đó anh liền mặt hiện tươi cười "hạ lệnh trục khách", mà đối phương còn bày tỏ chờ lần sau có có thời gian lại tiếp tục nói chuyện!
"Cái gì chứ? Cứ như vậy mà đi, thật sự chút thành ý đều không có!" Tiếu Bảo Bối vừa nghe Mã Viện Viện đã đi rồi, lập tức giống như quả bóng bị xì hơi mà tê liệt ngã trên ghế sofa, dáng vẻ bất đắc dĩ!
"Làm sao, em muốn gặp người kia ư?" Kiều Trác Phàm nhìn dáng vẻ hết sức sống của cô, hỏi.
Anh cũng không phải mới ngày đầu quen biết Tiếu Bảo Bối. Đương nhiên rõ ràng vẻ mặt của cô nhóc đang nói lên điều gì.
"Nhưng người kia đã đi rồi!" Tiếu Bảo Bối không để ý tới Kiều Trác Phàm kéo tay nhỏ của cô, xoay người quay đầu với anh.
"Nếu em muốn gặp cô ta, anh gọi cô ta quay lại là được! Nhưng em phải nói trước cho anh, em muốn gặp cô ta làm gì?"
Những thông tin về Tiếu Bảo Bối, anh đã sớm thuộc làu làu rồi. Trong danh sách bạn tốt của cô cũng không có người tên Mã Viện Viện này.
Vậy đột nhiên cô muốn gặp người này, là muốn làm gì?
"Em chính là muốn gặp một chút." Chuyện của Nhạc Dương, tạm thời cô vẫn không muốn để người khác biết được.
"Vậy để A Vĩ đi làm đi!" Kiều Trác Phàm rất không thích một mình cô đơn đối mặt với sau gáy Tiếu Bảo Bối! Nhìn cô đưa lưng với mình liền lập tức đồng ý rồi.
"A Vĩ, hiện giờ liền để người ta đưa tiểu thư Mã qua đây! Nói là muốn tiếp tục bàn bạc tiếp việc vừa rồi!" Đương nhiên lúc này cũng không thể xem nhẹ ánh mắt của Kiều Trác Phàm.
A Vĩ nhìn ra được, khi Kiều Trác Phàm nói những lời này trong mắt là sự kiên quyết. Nói cách khác, ý của anh chính là nhất định phải đưa tiểu thư Mã tới. Mặc kệ cô ta nguyện ý hay không muốn.
Lập tức, A Vĩ lại lần nữa ngổn ngang trong gió.
Thực ra, trước kia loại chuyện ép người này bọn họ thật đúng là làm không ít. Nhưng sau khi vào trong nước thì trên cơ bản đã không có tình huống này nữa rồi. Khi đó A Vĩ còn có chút buồn bực, hỏi Kiều Trác Phàm. Chính là Kiều Trác Phàm đã trả lời anh như vậy: "Trong nước, đương nhiên có phép tắc trong nước! Chúng ta cũng không thể mang những nếp sống không tốt này vào đây được!"
A Vĩ khi nghe được những lời này của Kiều Trác Phàm ấy, còn ở trong lòng khen ngợi Kiều đại thiếu là người có nguyên tắc.
Nhưng mới vừa rồi nhìn Kiều Trác Phàm chẳng qua chỉ vì một câu nói của Tiếu Bảo Bối liền lập tức thay đổi chủ ý, A Vĩ mới hiểu được: Cái gì mà người có nguyên tắc, tất cả đều chỉ là mây bay...
Xem ra chỉ có Tiếu Bảo Bối mới đúng là nguyên tắc duy nhất của Kiều Trác Phàm.
Tuy lúc này trong lòng A Vĩ suy nghĩ những lời châm chọc nhưng có thể thấy được ánh mắt Kiều Trác Phàm nhìn chằm chằm vào anh ta, dáng vẻ kia giống như đang nói cho A Vĩ, anh lúc này nếu dám nói lời vỗ nghĩa nào, xem ông đây có đâm mù hai mắt anh không.
"Được..." Dưới dáng vẻ diễu võ dương oai các kiểu của Kiều Trác Phàm, A Vĩ rốt cuộc chỉ có thể trả lời như vậy.
Nhưng ngay lúc A Vĩ nhận chỉ thị của Kiều Trác Phàm, phải rời khỏi phòng làm việc mà tặng không gian lại cho đôi vợ chồng vô cùng không đứng đắn nào đó, đỡ phải khiến Kiều thiếu nhà người ta lại không vui lần nữa mà muốn đánh anh ta thì sau lưng liền nghe được giọng nói Tiếu Bảo Bối truyền đến.
"Anh A Vĩ, anh chờ một chút!"
"Hả?"
"Hừ!"
Một câu của Tiếu Bảo Bối liền khiến cho hai người đàn ông trong phòng làm việc lần lượt thay đổi sắc mặt.
Người trước là A Vĩ, nhưng anh không nhìn về phía Tiếu Bảo Bối mà lại nhìn Kiều Trác Phàm đứng đằng sau. Người sau là Kiều Trác Phàm, trực tiếp dùng hai lỗ mũi mà nhìn A Vĩ, dáng vẻ vô cùng khó chịu.
Nghe được Tiếu Bảo Bối ngay trước mặt Kiều Trác Phàm gọi anh ta là anh A Vĩ, lấy đức hạnh của cái vại dấm Kiều Trác Phàm này, A Vĩ cảm thấy khẳng định hôm nay bản thân sẽ vô cùng không tốt rồi.
Không ngoài dự liệu của anh ta, khi Tiếu Bảo Bối gọi ở đằng sau anh ta xong, Kiều Trác Phàm liền lập tức tức giận trừng mắt nhìn anh. Dáng vẻ kia giống như đang hỏi: Dựa vào cái gì dựa vào cái gì!
Cũng đúng, Kiều Trác Phàm gần như đã dùng hết tất cả của mình trên người Tiếu Bảo Bối. Nhưng anh đạt được chỉ có Tiếu Bảo Bối gọi anh ta bằng cả tên lẫn họ, vừa rồi mới có chút không vừa ý đã dám xoay người với anh! Mà A Vĩ không hề làm cái gì, bây giờ còn chiếm được Tiếu Bảo Bối dịu dàng nhỏ nhẹ gọi là anh A Vĩ, cái này có thể khiến trong lòng Kiều đại thiếu cân bằng sao?
"Phu nhân, còn cái gì cần phân phó tôi đi làm sao?" Trên đầu là tầm mắt uy hiếp kinh khủng của Kiều đại thiếu, vẻ mặt A Vĩ khổ sở nhìn về phía Tiếu Bảo Bối.
Thực ra, anh ta thật hi vọng Kiều thiếu và Tiếu Bảo Bối có thể khiến anh ta đau một cách thống khoái đi.
Cứ treo người ta như vậy, anh cảm giác đầu mình tùy lúc đều có thể rời khỏi vị trí được rồi.
Nhưng Tiếu Bảo Bối gọi anh ta xong liền xoay người nhìn Kiều Trác Phàm: "Kiều Trác Phàm, anh có thể để hợp tác cùng Mã thị lần này cho em tới bàn bạc được không?"
Được rồi, Tiếu Bảo Bối biết đòi hỏi như vậy có chút không đúng.
Nhưng cô đã suy nghĩ tốt, hẳn Kiều Trác Phàm sẽ không đáp ứng cô đâu.
Dù sao Mã thị có thể khiến Kiều Trác Phàm tự mình nói chuyện với đại diện của bọn họ, điều này có thể chứng mình lợi ích của lần hợp tác này có phạm vi cực lớn.
Mà Kiều Trác Phàm cũng có khả năng để ý đến lần hợp tác này.
Dưới tình huống như vậy, Kiều Trác Phàm sẽ giao việc quan trọng như vậy cho Tiếu Bảo Bối người không có chút kinh nghiệm nào sao?
Nghĩ kỹ, đó đều không có khả năng...
"Hả? Em muốn là cái này?" Khi Kiều Trác Phàm nghe được Tiếu Bảo Bối yêu cầu, rõ ràng đã nhíu mày.
Xem ra, dáng vẻ anh dường như vô cùng khó xử.
"Không có việc gì, nếu anh không đồng ý cũng không sao!" Dù sao thương nhân đều coi trọng lợi ích!
Chỉ là ngoài miệng nói lời nói dối như vậy nhưng Tiếu Bảo Bối đã khôi phục dáng vẻ ủ rũ khi nãy.
Tìm không được cơ hội tiếp xúc với Mã Viện Viện, lại còn không giúp được Nhạc Dương, Tiếu Bảo Bối cảm giác bản thân cực kỳ vô dụng.
Mà dáng vẻ chó nhà có tang của của cô, Kiều Trác Phàm sao có thể không nhìn thấy?
Nhìn cô đã nhanh chóng nằm trên ghế sofa, tiếp tục nằm cứng nhắc ở đó, anh liền mở miệng: "Được, cũng không phải việc khó gì. Em nói muốn, em liền đi đi!"
Chính là khi nói những lời này, trên miệng anh liền treo một nụ cười đầy cưng chiều đến chính anh cũng không hề phát hiện.
Mà vốn Tiếu Bảo Bối trốn trên ghế sofa đang định tự mình tiếc nuối thở dài, khi nghe những lời này của anh thì liền giống như cá mất nước được quay về sông vậy.
Lập tức, cô liền từ trên ghế sofa chạy đến trước mặt Kiều Trác Phàm. Trong đôi mắt long lanh ánh sáng kia là ý cười ngập tràn.
"Kiều Trác Phàm, anh không lừa em đi?"
"Anh lừa em làm gì? Lừa em đi bán cũng không được mấy đồng bạc!" Khi Kiều Trác Phàm nói những lời này, nhịn không được ôm nhân nhi (người nhỏ bé) đáng yêu đang đứng cạnh mình vào trong lòng, bóp cái mũi nhỏ của cô mà nói đùa.
Có thể tâm trạng tốt nên Tiếu Bảo Bối bị Kiều Trác Phàm bóp mũi cũng không tức giận, chỉ mở to mắt ngây ngốc nhìn chuyên chú anh chồng nhà mình.
"Kiều Trác Phàm, anh phải hiểu rõ em có khả năng sẽ phá hỏng lần hợp tác này!" Tuy Kiều Trác Phàm một chút cũng không giống như lừa gạt cô nhưng Tiếu Bảo Bối vẫn cực kỳ có trách nhiệm nhắc nhở anh điều này.
Cô cũng không muốn đến lúc đó sau khi phá hỏng mọi chuyện liền về nhà liền đối mặt với Kiều Trác Phàm mặt lạnh đâu.
Đây là điển hình của người phụ nữ vốn làm kỹ nữ còn muốn lập đến thờ tên tuổi cho mình!
Chẳng qua, Tiếu Bảo Bối rõ ràng bản thân có thể oai phong như vậy còn không phải bởi vì người đàn ông đang ôm cô cưng chiều cô sao?
Nghĩ đến người đàn ông này đối xử với cô tốt như vậy, Tiếu Bảo Bối lại nhịn không được chui vào trong lòng anh, dáng vẻ em đang làm nũng đấy.
"Không sao! Dù sao anh cũng không thiếu mấy đồng tiền này!" Kiều Trác Phàm đến một cái nháy mắt cũng không có, chỉ lo hôn lên má của cô gái nhỏ trong lòng.
A Vĩ đứng nhìn một bên nhìn Kiều đại thiếu một cái nháy mắt cũng không có liền giao một giao dịch lớn hơn vài tỷ cho Tiếu Bảo Bối nhận đi chơi, trong lòng lửa giận ngập trời!
Mê muội mất hết ý chí!
Không, phải là chơi với vợ đến mất hết ý chí!
Đây là cách nghĩ duy nhất mà giờ phút này A Vĩ có thể dùng để hình dung Kiều Trác Phàm!
Nhưng nhìn đôi vợ chồng son này hôn tơi hôn lui, dáng vẻ sắp không khống chế được, A Vĩ cũng chỉ có thể vì giao dịch lớn hơn vài tỷ kia trừng mắt nhìn hai người này vài lần, sau đó liền biết điều xoay người rời khỏi văn phòng, thuận tiện khóa cửa...