Cô nhóc kia cùng lắm là khoác lên người vẻ bề ngoài ngốc nghếch thôi, trên thực tế là trong bụng chứa đầy ý xấu!
“Kiều Trác Phàm, anh mới là người già đầu rồi mà không biết xấu hổ! Ban ngày ban mặt... Cầm thú!” Lúc Kiều Trác Phàm kẹp đao đeo súng gầm thét với cô thì ánh mắt của Tiếu Bảo Bối lại một lần nữa rơi vào chỗ nào đó của Kiều Trác Phàm.
Lần này, dù thế nào đi nữa thì Kiều đại gia cũng không nhịn được nữa.
Lập tức, Kiều đại gia ném tập văn kiện qua một bên, tức giận đứng lên đi về phía Tiếu Bảo Bối.
“Để xem anh sẽ xử lý em như thế nào...”
Anh vừa đi vừa hét lên.
Thấy nguy hiểm đang tới gần, Tiếu Bảo Bối vội vàng rụt cái đầu nhỏ vào trong cánh cửa. Vào lúc Kiều Trác Phàm sắp đi tới bên cạnh cô, thì cô đã đống chặt cánh cửa phòng toilet lại rồi, hơn nữa còn khóa trái lại.
Mà Kiều Trác Phàm thì sao?
Cho dù vừa rồi anh không thể kìm lòng đến cỡ nào đi nữa thì cũng đã bị ý xấu của cô nhóc này chọc cho tức giận tới mức không còn gì nữa rồi.
Một bữa điểm tâm kết thúc trong tình cảnh hỗn loạn.
Tiếu Bảo Bối ăn xong, lúc cầm lấy khăn ướt mà Kiều Trác Phàm chuẩn bị để lau miệng, thì cẩn thận rụt rè nhìn về phía người đàn ông đang cầm văn kiện ở trên salon trong phòng bệnh. Dìe~nn ddagn leê Quy ido nn.
Đôi mắt to tròn mở ra, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Kiều Trác Phàm xem xong một phần văn kiện, mới tranh thủ lúc rảnh rỗi ngẩng đầu lên nhìn cô. Anh vốn chỉ muốn giám sát xem cô đã ăn hết những thứ đó chưa.
Sau khi cô nhóc này nằm viện, anh đều chuẩn bị cho cô những đồ ăn tương đối thanh đạm.
Nhưng đồ ăn không thịt lại không mặn không nhạt như thế này khiến cho Tiếu Bảo Bối không có chút hứng thú.
Mỗi lần Kiều Trác Phàm đều phải giám sát chặt chẽ, nếu không thì sẽ còn thừa lại một đống lớn.
Vậy mà ngày hôm nay, ngược lại Tiếu Bảo Bối lại ăn hết sạch sẽ. Nhưng mà lúc này cô nhóc này lại vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt to tròn của cô liên tục quanh quẩn trên người của anh.
“Tại sao lại nhìn anh như vậy?” Kiều Trác Phàm thấy cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, dứt khoát để văn kiện sang một bên, đi lại bên cạnh cô.
"Không có... Không có gì!" Kiều Trác Phàm đưa tay về phía cô, muốn ôm cô vào trong lòng.
Nhưng Tiếu Bảo Bối lại cúi đầu, muốn tránh thoát khỏi vòng tay đang đưa ra của anh.
Sau khi nói xong những lời này, cô lại lặng lẽ nhìn phía dưới của Kiều Trác Phàm một cái.
Thấy chỗ đó không còn kỳ quái giống như lúc sáng nữa, lúc này cô mới lặng lẽ vỗ vỗ ngực.
Bộ dạng kia, giống như là vừa rồi đã gặp chuyện gì đó rất đáng sợ. Die~nn ddan leê Quy ido nn.
Tiếu Bảo Bối cho là mình đã giữ bí mật chuyện này rất tốt rồi, sẽ không ai phát hiện ra được.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm là ai?
Nếu như không có điểm nào vượt qua người bình thường, thì làm sao anh lại có được thành tựu như ngày hôm nay?
Trong tầm mắt này trên cơ bản không có cái gì có thể qua được ánh mắt của anh. Mà tất cả những việc làm này của Tiếu Bảo Bối, trên cơ bản anh không anh đều không coi ra gì.
Anh làm sao mà có thể không phát hiện ra được chứ?
Mới đầu Kiều Trác Phàm còn buồn bực, tại sao ánh mắt của cô nhóc này lại trở nên e dè nhút nhát như vậy?
Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt của cô thi thoảng lại liếc về chỗ nào đó của anh thì Kiều Trác Phàm đã hiểu ra được.
Một giây này, người đàn ông kia không nhịn được mà phì cười một tiếng.
Tiếu Bảo Bối nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười, thì vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh. Đôi mắt to ngập nước kia giống như là đang hỏi thăm Kiều Trác Phàm có chuyện gì vui mà cười như vậy.
“Bây giờ đã biết sợ rồi? Vừa rồi không phải lá gan rất lớn hay sao?” Kiều Trác Phàm cũng không vòng vo với cô, mà đưa tay giữ lại cằm của cô, để cho cô đối mặt với ánh mắt của anh.
Giống như là bị phát hiện ra mình làm chuyện xấu, Tiếu Bảo Bối vội vàng bĩu môi lại.
“Em chỉ nhìn xem một chút... Vừa rồi cũng không làm gì với anh mà?” Cô phồng má lên, khỏi bàn có bao nhiêu đáng yêu.
Mà Kiều Trác Phàm nghe thấy lời này của cô có chút dở khóc dở cười.
Dường như sau khi biết thân thể của mình không bị lão già kia làm bẩn, thì Tiếu Bảo Bối cũng không còn e dè nhút nhát giống như trước nữa.v SSdienng dànlew quy9on.
Hơn nữa mấy ngày nay Kiều Trác Phàm dốc lòng chăm sóc, Tiếu Bảo Bối không còn sợ hãi với anh như trước nữa. Lúc này, sự tinh quái trong con người cô đã dám thể hiện ra trước mặt của Kiều Trác Phàm.
Điều này đối với Kiều Trác Phàm mà nói chính là một hiện tượng rất tốt.
Ai mà muốn người vợ của mình mỗi ngày đều đề phòng mình giống như đề phòng lang sói chứ?
Mà bây giờ Tiếu Bảo Bối đã không còn sự phòng bị đối với anh giống như trước nữa, cái này có phải có ý nghĩa là ‘cuộc sống hạnh phúc’ đã cách Kiều Trác Phàm anh không xa rồi không?
“Không làm cái gì? Nhưng sao anh lại cảm thấy em đã dùng ánh mắt của mình để đùa giỡn anh vậy nhỉ!” Cánh tay dài của Kiều Trác Phàm giơ lên, lần này Kiều Trác Phàm không cho cô có cơ hội né tránh, mà trực tiếp giữ lấy đầu vai của cô, kéo cô vào trong lòng mình. Nhìn khuôn mặt ngây thơ hồng hào kia, đột nhiên tâm tình của anh rất tốt.
Dường như tâm tình vui vẻ của anh cũng lây sang Tiếu Bảo Bối.
Nhìn người đàn ông cười rực rỡ còn hơn cả ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ thì Tiếu Bảo Bối sững sờ một lúc lâu.
“Vẫn chưa đùa giỡn đủ hay sao?” Kiều Trác Phàm lại bắt được ánh mắt có chút si mê của cô, đường cong trên khóe môi của anh cũng sắp chạm tới đuôi mắt luôn.
“Nếu như nhìn như vậy mà hiệu quả vẫn không hài lòng, có muốn hành động thực tế luôn không?” Nhìn cái miệng nhỏ hồng hào củ cô, đột nhiên Kiều Trác Phàm nổi lên tà niệm. SSdienng dànlew quy9on.
Không ngoài dự liệu của anh, bị anh trêu chọc, Tiếu Bảo Bối liền vùi khuôn mặt đỏ bừng vào trong lòng của anh.
Cảm giác xù lông này khiến cho Kiều Trác Phàm vui vẻ tới mức không ngăn được mà cười to lên.
Thật ra từ nhỏ tới lớn số lần Kiều Trác Phàm vui vẻ cười to như vậy trên cơ bản là đếm trên đầu ngón tay.
Bởi vì sinh ra trong một gia tộc lớn, người bên trong gia tộc không phải đấu đá nhau anh sống tôi chết thì cũng chính là cuộc sống đeo đao kẹp súng. Mà anh lại là thế hệ thừa kế thứ nhất của nhà họ Kiều. Có bao nhiêu người muốn kéo anh xuống, để thay thế vị trí của anh? Diễng đáng ele quiý don.
Lúc còn nhỏ tuổi, anh đã hiểu được nếu như không muốn trở thành vật hy sinh trong cuộc đấu tranh gia tộc, thì chỉ có thể liều mạng sống sót.
Nhưng mà mỗi một bước đi của anh đều giống như là đang đi trên lưỡi dao.
Một cuộc sống như vậy sao anh có thể vui vẻ được?
Nhưng lúc đến đất nước này, đến bên cạnh của Tiếu Bảo Bối, anh phát hiện ra mình càng lúc càng vui vẻ và cười nhiều hơn.
Nhưng mà những lúc vui vẻ và cười to như vậy, trên cơ bản cũng là lúc ở bên cạnh Tiếu Bảo Bối. Bởi vì chỉ có những lúc cười đùa với cô, anh mới tạm thời quên đi tất cả, quên đi anh đang mang họ Kiều.
“Kiều Trác Phàm, nếu như anh vẫn còn cười nữa, thì sau này em sẽ không chơi với anh nữa!” Tiếu Bảo Bối bị Kiều Trác Phàm cười tới mức không dám ngóc đầu lên, chỉ có thể giấu trọn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ở trong lòng của anh.
Bởi vì mũi vừa vặn tì chặt vào thắt lưng của anh, cho nên giọng nói của Tiếu Bảo Bối có chút buồn buồn.
“Được rồi, được rồi, không cười em nữa là được chứ gì! Mau đi ra đi...”
Thấy mặt của cô đều sắp biến thành màu đỏ thẫm, Kiều Trác Phàm có chút bất đắc dĩ lại có chút đau lòng.
Một Tiếu Bảo Bối như vậy khiến cho anh cảm giác được anh có yêu bao nhiêu cũng không đủ!
“Em không ra! Anh vẫn còn đang cười!” Diễng đáng ele quiý don.
Mặc dù Tiếu Bảo Bối không nghe thấy tiếng cười của Kiều Trác Phàm, nhưng mà lỗ tai nhỏ của cô vẫn còn nghe thấy rõ ràng trong giọng nói của Kiều Trác Phàm vẫn còn mang theo đôi chút vui vẻ.
Chính bởi vì như vậy nên mặc kệ Kiều Trác Phàm có kéo cô như thế nào đi nữa, cô cũng vẫn chôn khuôn mặt của mình ở trong lòng của Kiều Trác Phàm.