Có thể không mệt mỏi sao?
Cô đã khóc hơn nửa buổi chiều!
Mặc dù cô luôn tự nhắc nhở mình rằng trong bụng có bảo bảo, phải giữ tâm trạng vui vẻ, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Tuy nhiên đến buổi tối, cha Tiếu về, cô liền không dám rơi nước mắt.
Bởi vì cô lo lắng, cha thấy cũng sẽ buồn giống cô.
Chỉ là cô căn bản không biết, đôi mắt sưng đỏ như quả đào của mình đã tiết lộ tất cả.
"Bảo bối..." Cha Tiếu khó xử nhìn cô.
Thật ra thì, chuyện cô giấu ở trong lòng, người làm cha rất muốn hỏi nhưng lại có chút không tiện.
Mỗi lần gặp phải thời điểm như vậy, cha Tiếu luôn tự trách mình, tại sao lúc trước không giữ mẹ Tiếu Bảo Bối lại?
Nếu như vậy, có phải Tiếu Bảo Bối cũng sẽ không giống như bây giờ hay không?
Nhìn bộ dạng cha Tiếu khổ sở như vậy, Tiếu Bảo Bối đột nhiên nói: "Cha, ngày mai con sẽ bắt đầu trở lại Tiếu thị đi làm!"
"Cái này..." Nghe được lời này, cha Tiếu có chút bối rối. Khoảng thời gian trước, Kiều Trác Phàm lấy cớ đem Tiếu Bảo Bối điều đến công ty anh làm việc, hai người cả ngày đều dính lấy nhau.
Lúc ấy, ông đã cảm thấy cách làm này có chút thiếu sót.
Hai người bọn họ khi đó tình cảm mặn nồng, cho nên tự nhiên sẽ không cảm thấy có gì bất ổn.
Nhưng hiện tại lại mâu thuẫn như vậy?
Hai người giận dỗi như vậy, Tiếu Bảo Bối còn có thể đến Đế Phàm làm sao?
Nhưng trở về Tiếu thị làm, ông lại lo lắng đứa nhỏ này nghe được nhiều người nói linh tinh.
Ngày hôm đó, Kiều Trác Phàm nổi cơn thịnh nộ rời khỏi Tiếu thị, sau đó Tiếu lão cha lại được xe cấp cứu đưa vào bệnh viện, nhân viên bên dưới vẫn bàn tán, đoán rằng Tiếu lão cha và Kiều Trác Phàm xảy ra mâu thuẫn.
Lúc tổ chức hôn lễ của Tiếu Bảo Bối, Tiếu lão cha mờ cả công ty chứng kiến cho hôn lễ của cô. Cho nên, phần lớn nhân viên Tiếu thị đều biết chồng Tiếu Bảo Bối chính là Kiều Trác Phàm - tổng giám đốc tập đoàn Đế Phàm.
Sau đó, các loại lời đồn về hôn nhân Tiếu Bảo Bối cùng Kiều Trác Phàm bị rạn nứt cũng bắt đầu lan truyền trong nội bộ công ty.
Trong lúc mấu chốt này, nếu Tiếu Bảo Bối trở lại công ty đi làm, cô có thể chấp nhận được nhiều lời đồn đại như vậy sao?
Đây chính là điều Tiếu lão cha lo lắng nhất.
Nhưng Tiếu Bảo Bối đối mặt với ông nói: "Cha, nếu bây giờ con không làm việc thì sẽ trở thành người vô dụng mất!"
Mỗi ngày, mở mắt ra hay nhắm mắt lại, trong đầu cô luôn xuất hiện hình dáng Kiều Trác Phàm.
Tiếu Bảo Bối cảm thấy, nhất định là thời gian rảnh của mình quá nhiều, nên tần số Kiều Trác Phàm xuất hiện trong suy nghĩ của cô mới nhiều như vậy.
Không bằng đi ra ngoài làm việc, dùng sự bận rộn làm tê dại thần kinh của mình.
Tiếu Bảo Bối không biết làm vậy có thể khiến tâm tình cô tốt hơn chút nào không nhưng cô cảm thấy sẽ có lợi ích cho đứa bé trong bụng.
Nếu cứ ức chế như vậy cô lo lắng đứa bé sẽ...
"Nhưng bảo bối, những người trong công ty hay nói chuyện linh tinh, cha lo lắng..." Ông sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến con!
Bộ dạng Tiếu cha muốn nói lại thôi, sao Tiếu Bảo Bối không đoán ra điều cha đang lo lắng chứ.
Nhưng bây giờ cô còn có đường lui sao?
Cô đã lấy Kiều Trác Phàm, bị Kiều Trác Phàm không để ý tới, thậm chí ngay cả nhà cũng về không được, cũng là sự thật.
Chẳng lẽ sẽ phải vì một chút này mà cô muốn trốn cả đời ở một nơi mà mọi người không thấy được hay sao?
Không thể nghi ngờ, đó không phải là điều Tiếu Bảo Bối muốn.
Cho nên, cô nói với cha Tiếu: "Cha, nếu như những lời đồn kia có thể đả kích con thì ban đầu khi Quý Xuyên cùng chị họ lừa dối con đã nhảy lầu tự sát rồi!"
"Bảo bối!"
Nghe thấy Tiếu Bảo Bối nói những lời nguyền rủa mình như vậy, dĩ nhiên cha Tiếu không vui. Có người cha nào lại hi vọng con mình và hai từ tử vong liên hệ với nhau chứ.
"Cha, con chỉ đang suy luận thôi. Trải qua lần đó, con tin tưởng rằng con còn dũng cảm hơn so với trước kia!"
Lúc nói đến đây, Tiếu Bảo Bối bất giác lại đặt tay lên bụng mình.
Bởi vì bây giờ cô không thể không kiên cường dũng cảm!
Trải qua những chuyện như vậy, Tiếu Bảo Bối coi như hiểu rõ, trên thế giới này không có người nào có thể trở thành chỗ dựa vĩnh viễn cho bạn.
Cha mẹ, sớm muộn gì cũng có ngày già đi.
Còn người yêu...
Yêu thương, chiều chuộng cô như Kiều Trác Phàm cũng có thể nói trở mặt liền trở mặt!
Vậy bây giờ, trừ dựa vào chính mình, cô còn có thể dựa vào ai nữa?
Hơn nữa, hôm nay cô còn gặp Thái Nghi Giai - tổng giám đốc công ty Thiệu Phàm. Người phụ nữ kia so với Phạm Manh Manh luôn thân mật gọi "Kiều" thì càng làm cho Tiếu Bảo Bối cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có.
Bởi vì cô cảm thấy, chỉ có người phụ nữ như vậy mới có tư cách đứng bên cạnh Kiều Trác Phàm, mới có thể cùng Kiều Trác Phàm xây dựng tương lai. Chứ không phải kiểu người giống như cô, lúc quan trọng chỉ có thể trốn tránh, chờ người khác bảo vệ.
Trong vòng một ngày, bọn họ dùng phương thức tàn nhẫn nhất khiến Tiếu Bảo Bối thấy rõ sự thật này.
Điều này làm cho Tiếu Bảo Bối ý thức được, cô không thể mềm yếu nữa.
Nếu không, người đàn ông cô vừa mới yêu sẽ trở thành vật trong túi người khác mất.
"Để con quay về làm việc đi! Thay vì cả ngày ở nhà nghĩ này nghĩ nọ, thì đi làm sẽ khiến thời gian trôi qua nhanh một chút!"
Cuối cùng, Tiếu Bảo Bối nói ra lý do này, hoàn toàn thuyết phục cha Tiếu.
Bởi vì ban đầu, sở dĩ ông có thể khiến Tiếu thị phát triển đến một tầm cao mới, cũng xuất từ suy nghĩ giống như Tiếu Bảo Bối.
Lúc ấy, mẹ của Tiếu Bảo Bối bỏ đi, ông nghĩ đến bà đến mức muốn nổi điên. Cuối cùng, ông liền quyết định làm việc điên cuồng.
Cũng chính vì vậy mà thời gian ông ở cùng Tiếu Bảo Bối mỗi ngày rất ít, phần lớn đều dùng để làm việc, phát triển Tiếu thị.
Không ngờ cứ như vậy mà đã mười mấy năm rồi...
Cũng đã trôi qua hơn nửa đời người...
"Được rồi. Ngày mai đến công ty với cha..."
Sau đó, hai người cứ như vậy ôm nhau ngồi trên ghế sa lon. Tầm mắt Tiếu Bảo Bối nhìn vào bụng của mình, nghĩ tới đứa bé, còn có tương lai của cô. Mà tầm mắt của cha Tiếu lại đặt trên vách tường cách đó không xa. Vách tường trắng toát, căn bản không có gì để nhìn chuyên chú như vậy. Ánh mắt của cha Tiếu thật ra giống như xuyên qua bức tường này, nhìn về khoảng không vô tận, nhớ về người vợ của mình...
—— tuyến phân cách ——
"Nghe nói gì không? Con gái của Tiếu tổng trở về Tiếu thị đi làm đó!" Ngày hôm sau, tin tức Tiếu Bảo Bối trở lại Tiếu thị đi làm giống như mọc cánh, truyền khắp cả Tiếu thị.
Đại đa số người nghe được tin tức này đều ôm tâm tình xem kịch vui.
"Không phải lúc trước nói là cô lấy tổng giám đốc tập đoàn Đế Phàm, sau đó được điều sang bên kia rồi sao? Thế nào mà không tới một năm đã trở về? Chẳng lẽ, bị người ta đuổi ra ngoài?"
"Tôi thấy chắc là vậy rồi! Không phải đều nói “hào môn” sâu như biển sao? Kết hôn thì sớm muộn cũng sẽxảy ra vấn đề!"
"Vậy các người nói xem, Tiếu Bảo Bối đã ly hôn rồi sao?"
"..."
Khi "Người có lòng" đang nghị luận ở bên trong, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Vốn đang hứng thú thảo luận việc nhà người khác, những người kia cũng thức thời không nói nữa.
Hết cách rồi, ai bảo người bị nghị luận xuất hiện chứ?
Mặc dù bọn họ nghị luận khí thế ngất trời ở sau lưng, nhưng trước mặt Tiếu Bảo Bối thì lại không dám nói nửa lời!
Dù sao Tiếu Bảo Bối người ta cũng là con gái ruột của Tiếu tổng.
Tiếu Bảo Bối đến nhận chức, mặc dù không phải chức vị cao, nhưng nếu cô ở đây bị uất ức, khóc lóc kể lể với Tiếu tổng thì đến lúc đó chén cơm của bọn họ cũng không giữ được nữa.
Nhân viên ở đây, ai cũng là người biết suy nghĩ.
Tốn sức vào việc làm không có kết quả tốt như vậy, ai sẽ đi mạo hiểm chứ?
Tiếu Bảo Bối trở lại Tiếu thị đi làm đã là chuyện ván đã đóng thuyền. Cho nên bọn họ đối với sự xuất hiện của cô cũng không phải cảm thấy ngoài ý muốn.
Chẳng qua là khi bọn họ nhìn về nhóm người đứng cùng Tiếu Bảo Bối ở phía trước, mọi người vẫn khó tránh khỏi lộ ra vẻ mặt quái dị.
Vì cái gì?
Hiện tại đứng bên cạnh Tiếu Bảo Bối chính là Tiếu Huyên - người đoạt chồng sắp cưới của cô trong những tin đồn trước đây!