Mục lục
Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Táo đỏ phố núi

“Kiều, cậu mau tới đây đi!”

Nhận được cuộc gọi của Đàm Duật, Kiều Trác Phàm vẫn còn nằm trên giường.

Tối qua về nhà ăn một bữa tối tình yêu của Tiếu Bảo Bối xong, Kiều Trác Phàm đã đi không biết bao nhiêu lần. Lúc này, cuối cùng trận tiêu chảy cũng đã ngừng lại. Nhưng cả người anh dường như bị rút hết đi hết tất cả sức lực vậy.

Chập tối định đi đón Tiếu Bảo Bối tan tầm, thì người phụ nữ kia lại nói cô phải làm thêm giờ.

Cuối cùng, Kiều Trác Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ về nhà một mình.

Bụng rỗng, nhưng mà anh không muốn ăn gì cả.

Anh chỉ muốn nghỉ ngơi một chút cho khỏe, đợi lát nữa có sức để đi đón Tiếu Bảo Bối về nhà.

Điện thoại của Đàm Duật, chắc lại lại gọi anh đi chơi tiệc đêm.

Bình thường thì có lẽ anh sẽ nhận lời. Dù sao thì Tiếu Bảo Bối cũng không có ở nhà, ở nhà một mình cũng buồn chán. Nhưng đêm nay trong người anh có chút khó chịu, nghĩ lại hay là thôi đi.

“Duật, đêm nay tôi không ra khỏi cửa.” Lấy chăn trùm kín đầu, giọng nói của Kiều Trác Phàm có chút buồn rầu.

Nhưng mà thấy Kiều Trác Phàm như vậy, Duật Tiểu Gia ở đầu bên kia điện thoại vô cùng lo lắng: “Kiều Trác Phàm, tôi nói cho cậu biết, đêm nay nếu như cậu không tới đây, đảm bảo cậu sẽ hối hận cả đời!”

“Trời cũng không sập được, đợi ngày mai lại xử lý đi!” Bây giờ anh chỉ muốn nghỉ ngơi cho thật tốt.

Ôm chăn mền, Kiều Trác Phàm lật người một cái, mí mắt cũng nặng trĩu xuống.

Nhưng mà Duật Tiểu Gia bên kia điện thoại vẫn còn đang gầm thét: “Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối và người đàn ông khác đi thuê phòng, cậu cũng có thể đợi tới ngày mai giải quyết hay sao?”

“Cậu nói cái gì?” Câu nói kia của Duật Tiểu Gia, khiến cho Kiều Trác Phàm đang chùm chăn kín đầu liền ngồi bật dậy.

“Tôi nói, Tiếu Bảo Bối muốn gạo nấu thành cơm cùng với người đàn ông khác! Cậu còn ở nhà được sao? Có phải cậu cảm thấy tóc đen của mình rất khó coi muốn biến thành màu xanh lục hết thì mới hài lòng sao!” (Chắc ai cũng biết màu xanh lục đại diện cho cái gì rồi chứ ạ? Vâng, có nghĩa là bị vợ cắm sừng!)

Duật Tiểu Gia nói liên tục, nhưng Kiều Trác Phàm chỉ bắt được một trọng điểm: “Tiểu Bảo Bối thuê phòng cùng với người đàn ông khác?”

Chỉ một lát sau, chiếc xe Hummer vàng liền chạy ở trên đường như bay.

Dù đã ban đêm, nhưng mà màu sắc của chiếc xe khi đi trên đường vẫn rất thu hút ánh mắt của người đi đường.

Nhất là đến khu náo nhiệt, ở đây đèn xanh đèn đỏ rất nhiều.

Chiếc xe này dừng lại thì có rất nhiều người đứng xem vây quanh.

“Chiếc xe Hummer vàng! Thật sự là hiếm thấy...”.

“Tôi cũng cảm thấy chiếc xe Hummer này rất hiếm có!”

"..."

Liên tiếp hai trạm dừng đèn xanh đèn đỏ, Kiều Trác Phàm trực tiếp nhấn xuống cái loa, rồi chạy như bay ở trong khu náo nhiệt này.

Dọc theo con đường này, anh cũng không biết mình đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ.

Tóm lại, lúc anh chạy tới khách sạn trong lời nói của Đàm Duật, thì không tới mười phút.

“Tiếu Bảo Bối ở phòng nào?”

Vội vàng xuống xe, Kiều Trác Phàm chạy tới trước mặt của Đàm Duật, mái tóc đen cũng dựng ngược hết lên.

Vẻ mặt kia tràn đầy hung hãn và không cam lòng, giống như vẻ mặt của một người chồng ghen tuông.

“Nhân viên khách sạn nói không biết!” 

Trở ngại đặc thù thân phận, nên Đàm Duật không dám làm quá mức ở thành phố này.

Nếu không, người đầu tiên không bỏ qua cho anh ta, khẳng định là ông ba của anh ta.

Mà lúc này, Kiều Trác Phàm lộ ra sắc mặt lạnh lùng, ngay cả Đàm Duật là anh em vào sinh ra tử cùng anh mà còn cảm thấy có chút sợ hãi.

Kiều Trác Phàm như vậy, so với bình thường còn ác độc hơn.

Trong đôi mắt kia tia sáng chạy tán loạn, vô cùng lạnh lùng, có thể dễ dàng cướp đi tính mạng của một con người.

“Lại không biết?” Giọng nói của anh, mạnh mẽ như tiếng sư tử gầm thét.

Khiến cho mặt đất của khách sạn này, có chút rung động nhỏ. 

Nhưng mà lửa giận của Kiều Trác Phàm, Đàm Duật có thể lý giải được.

Dù sao cũng là người phụ nữ của mình, lại còn là người vợ kết tóc của mình, nhưng mà lại đi thuê phòng cùng với người đàn ông khác, điều này bảo sao cậu ấy có thể chịu đựng được?

Kết cục của việc khiến cho Kiều Trác Phàm khó chịu, thì tương đối đáng sợ.

Hậu quả, có thể cả tòa nhà này đều bị anh san thành bình địa.

Nhớ ngày đó, khi ở nước ngoài đã có một lần xảy ra chuyện như thế này.

Nhưng trước mắt, đây là trong nước, lại còn là khu vực nằm trong sự quản lý của ba anh ta, Duật Tiểu Gia cảm thấy mình có trách nhiệm ngăn cản Kiều Trác Phàm đang điên cuồng.

“Kiều, tôi cảm thấy bọn họ đã dùng thẻ căn cước của người khác để đăng ký!” Duật Tiểu Gia ở bên cạnh nói.

Nếu như có thể, lúc anh vừa mới phát hiện Tiếu Bảo Bối, thì sẽ trực tiếp chặn cô lại.

Nhưng mà Duật Tiểu Gia sau khi cơm nước xong từ trên lầu đi xuống, lúc đang chờ ở cửa thấy phụ nữ mắt đưa mày lại với mình, thì nghe được một tiếng nói khẽ: “Kiều Trác Phàm...”

Cũng chính vì câu nói này, khiến cho Duật Tiểu Gia lấy lại tinh thần.

Anh ta vốn tưởng là người anh em tốt của mình đến.

Nhưng ai ngờ được, anh ta lại nhìn thấy Tiếu Bảo Bối đi cùng với một lão già.

Tư thế kia, cực kỳ ái muội.

Cả người của Tiếu Bảo Bối đều dựa vào đầu vai của người đàn ông kia!

Thấy một màn như vậy, Duật Tiểu Gia gào thét.

Vội vã chạy lại thì ai ngờ hai người kia đã đi vào thang máy.

Đây là hội sở nổi danh cao cấp, tầng cao nhất đều là phòng khách cho thuê.

Đến chỗ này, để làm chuyện gì, Duật Tiểu Gia cũng rất rõ ràng.

Chính bởi vì rõ ràng nên Duật Tiểu Gia mới vội vội vàng vàng thông báo cho Kiều Trác Phàm đến.

Thật ra trước khi Kiều Trác Phàm tới, Duật Tiểu Gia cũng muốn hỗ trợ điều tra rõ ràng cụ thể xem Tiếu Bảo Bối ở phòng nào. 

Nhưng ai mà biết được, nhân viên phục vụ ở đây lại cắn chặt răng, không chịu nói ra.

Nhưng mà cũng khó trách, nơi này cũng nối tiếng là bảo mật thông tin khách hàng rất tốt. Nếu không, thì chỗ này cũng không trở thành thánh địa vụng trộm yêu đương rồi. Có rất nhiều phụ nữ có chồng, đàn ông có vợ, cũng thích lựa chọn tới đây.

Nhưng ở đây canh chừng quá nghiêm ngặt có ưu điểm nhưng cũng có nhược điểm.

Như lúc này đây, bọn họ chạy đến bắt gian, liền đụng phải nhược điểm.

So với bộ dạng vô cùng lo lắng này của Kiều Trác Phàm  thì rất nhanh chóng ngay cả nóc phòng bọn họ cũng phải mở ra.

Duật Tiểu Gia cũng tin tưởng, nếu như bây giờ những người này không chịu nói ra, thì cho dù là chuyện gì Kiều Trác Phàm cũng có thể làm ra được.

Nên Duật Tiểu Gia đang tự hỏi dùng phương thức uyển chuyển như thế nào để khiến cho nhân viên phục vụ ở quầy tiếp tân nói ra tung tích của Tiếu Bảo Bối, để khỏi phải phát sinh một màn khiến cho Duật Tiểu Gia kinh hãi.

Trước mặt nhiều người như vậy, Kiều Trác Phàm đưa thứ gì đó đen thui kề lên đầu của người kia.

Taoo do leê quíy dđono.

Bên trong đôi mắt đen kia, ngoại trừ sát ý làm gì còn phong tình vạn chủng như trước?

“Đến cùng thì có nói hay không?”

Đó là súng, một khẩu súng đen.

Họng súng, đang kề lên đầu của người kia.

Mà miệng súng Kiều Trác Phàm đang cầm đã kéo chốt an toàn lên.

Điều này giống như đang muốn nói cho người kia biết, bất cứ lúc nào anh cũng có thể nổ súng.

“A...” Người kia muốn nói là phải dựa theo quy định, mới có thể nói ra tung tích của Tiếu Bảo Bối, giờ phút này rốt cuộc Kiều Trác Phàm muốn cô ta nói cái gì cô ta cũng không biết nữa.

Nhưng mà khi nhìn vào họng súng đen thui kia, cô ta chỉ biết sợ hãi kêu lên.

Mà những người xung quanh sau khi nhìn thấy món đồ chơi này, thì cũng chạy tán loạn bốn phía.

“Kiều, sao cậu lại mang theo món đồ chơi này tới?” Duật Tiểu Gia căn bản không nghĩ tới Kiều Trác Phàm đi ra khỏi nhà còn mang theo đồ chơi này đi.

Nếu như cảnh tượng này truyền ra ngoài, khẳng định là khi Duật Tiểu Gia anh về nhà sẽ không thể không bị đánh một trận. Taoo do leê quíy dđono.

“Duật, ở đây không có chuyện của cậu, cậu mau tránh ra đi!”  Từ lúc Duật Tiểu Gia nói cho anh biết Tiếu Bảo Bối đi thuê phòng cùng với người khác, thì Kiều Trác Phàm không hề có ý định buông tha cho bất cứ kẻ nào.

Mà ý định của anh, mang theo cây súng này là để giải quyết ‘gian phu’!

Không ngờ được, nhân viên tiếp tân ở đại sảnh này lại không hiểu được cái gì gọi là tùy cơ ứng biến, ngược lại lại đi đâm vào họng súng của anh.

“Kiều...” Đột nhiên Duật Tiểu Gia không biết nên nói cái gì.

Giờ phút này, anh giống như là một cây thuốc phiện nở rộ. Xinh đẹp nhưng lại mang theo độc dược trí mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK