"Nhạc Dương!" Trong nháy mắt thấy cô xoay người bước đi, Diệp Tử Hi vô cùng nóng nảy.
Diệp Tử Hi có cảm giác đây là lần gặp nhau cuối cùng của anh và Nhạc Dương.
Anh cố gắng xông về phía trước nhưng nhóm phóng viên vẫn chắn ở trước mặt. Đến khi anh thoát ra khỏi vòng vây thì đã không thấy Nhạc Dương ở đâu.
"Nhạc Dương... Nhạc Dương, em đang ở đâu?"
"Nhạc Dương, anh sai rồi. Nhạc Dương, em đừng đi..."
Giây phút không thấy cô, anh giống như một người điên tìm kiếm cô trong biển người.
Không ít phóng viên chứng kiến cảnh này đều liên tục bấm máy, ghi ghi chép chép.
"Diệp Tử Hi..."
"Diệp Tử Hi, anh điên rồi sao?"
Mã Viện Viện vẫn đang đứng đợi Diệp Tử Hi.
Vừa rồi thấy Diệp Tử Hi vội vã xông ra tìm Nhạc Dương, Mã Viện Viện cho rằng anh ta muốn tìm Nhạc Dương để giải thích cho họ. Ai ngờ sự việc lại thành ra như vậy.
Bây giờ người đàn ông chết tiệt này còn giống như người điên, chạy khắp nơi tìm con bé béo ú đó.
Trong buổi lễ đính hôn, lộ ra hình ảnh thân mật của chồng sắp cưới với người phụ khác không nói, bây giờ còn điên cuồng chạy đi tìm cô ta khiến Mã Viện Viện mất hết mặt mũi. Thể diện của Mã gia cũng bị mất sạch.
Cho nên, Mã Viện Viện cảm thấy bây giờ phải khiến Diệp Tử Hi đưa ra câu trả lời thỏa đáng mới được!
Cô ta cởi giày cao gót, kéo lụa trắng trên đầu mình xuống, không để ý hình tượng tóc tai bù xù xông lên kéo lấy cổ áo của Diệp Tử Hi, tát anh ta một cái.
Bây giờ cô ta làm ra hành động như vậy chẳng lẽ không sợ phá hủy buổi lễ đính hôn này hay sao?
Co dù lúc này Diệp Tử Hi muốn tiếp tục làm lễ thì Mã Viện Viện cô cũng không thèm. Mới chỉ là lễ đính hôn mà đã có biến cố lớn như vậy, ai biết được khi kết hôn còn xảy ra chuyện gì nữa hay không? Hơn nữa, chuyện hôm nay đã làm hai nhà mất hết mặt mũi, nếu còn tính đến chuyện kết hôn thì cũng bị người khác cười vào mặt Mã gia bọn họ mà thôi.
Cho nên, lúc này Diệp Tử Hi ở Mã Viện Viện trong mắt của đã thành công trên đời này lớn nhất ác nhân. Người đàn ông này không những đem lấy nàng chỗ mong đợi nữ nhân mặc vào lụa trắng lãng mạn cùng ước mơ làm hỏng rồi, càng làm cho bọn họ Mã gia thể diện hoàn toàn mất hết.
Giờ phút này Mã Viện Viện hận không thể xé nát mặt Diệp Tử Hi.
Sau khi Nhạc Dương rời đi, Diệp Tử Hi như người mất hồn.
Dù bị Mã Viện Viện tát một cái, anh ta cũng chỉ sửng sốt một chút, sau đó lại xoay người vội vàng tìm kiếm bóng dáng Nhạc Dương.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Diệp Tử Hi cũng cảm thấy có lỗi với Mã Viện Viện, cho nên, một cái tát này cũng đáng.
Anh vẫn suy nghĩ về Nhạc Dương.
Nếu như anh không nhìn lầm thì vừa rồi anh thấy trên tay Nhạc Dương cầm một túi xách. Bình thường Nhạc Dương sẽ không mang loại túi xách đó, trừ khi phải đi xa...
Vì liên tưởng đến điểm này mà hiện tại Diệp Tử Hi mới vội vàng muốn tìm Nhạc Dương.
Nhưng ở lễ đính hôn gây ra chuyện lớn như vậy , làm sao chỉ tát anh một cái có thể khiến Mã Viện Viện cảm thấy cam lòng?
Lúc Diệp Tử Hi sắp xoay người rời đi, vệ sĩ Mã gia nhận lệnh xông lên giữ Diệp Tử Hi lại...
Cuối cùng buổi đính hôn lại trở thành cuộc ẩu đả giữa hai gia đình.
Phóng viên tranh nhau ghi lại những khoảnh khắc đắt giá...
—— tuyến phân cách ——
Một người đàn ông đứng cách đó không xa cười như không cười nhìn cảnh tượng đang diễn ra.
"Kiều Thiếu, mọi chuyện đã làm xong rồi! Từ nay đám người Diệp Tử Hi rất khó có được sống cuộc sống yên ổn!" Trước trình độ theo dõi của truyền thông, bọn họ muốn trái qua cuộc sống yên bình cũng khó.
Sau khi A Vĩ lướt qua nhóm người, đi tới báo cáo với cấp trên.
Đúng!
Người đang đứng bên ngoài lễ đường xem kịch vui một cách nhàn nhã chính là Kiều Trác Phàm.
Từ lúc A Vĩ bắt đầu bước vào, Kiều Trác Phàm đã đứng bên ngoài rồi.
Nhìn Diệp Tử Hi và Nhạc Dương nghi ngờ lẫn nhau, nhìn Mã Viện Viện thẹn quá hóa giận, hai nhà xung đột...
Kiều Trác Phàm là người đứng sau mọi chuyện nhưng lại làm như không liên quan đến mình, nhìn nhóm người này từng bước từng bước đi theo kế hoạch của anh mà không hề có cảm giác áy náy.
Đúng như Nhạc Dương nói, đây là bọn họ nợ anh, nợ Tiếu Bảo Bối và đứa con chưa kịp chào đời của họ.
Từ trước đến nay, Kiều Trác Phàm anh không phải là người lương thiện.
Khiến con anh không còn, muốn anh mỉm cười nói không sao thì anh không làm được.
Đây là điều duy nhất anh có thể làm để lấy lại công bằng cho anh và mẹ con Tiếu Bảo Bối...
Những người kia chết sống như thế nào đều không liên quan đến Kiều Trác Phàm.
Bọn họ hại chết đứa bé của anh thì sớm đã nghĩ đến ngày hôm nay...
Có thể tận mắt chứng kiến những người này đau khổ nhưng Kiều Trác Phàm vẫn không cảm thấy vui vẻ một chút nào.
Nếu như có thể lựa chọn, anh tình nguyện không cần những người này lâm vào tình cảnh này, cũng hy vọng con của mình vẫn còn...
Nhưng bọn họ không cho anh sự lựa chọn nào khác...
"Kiều Thiếu, hút một điếu đi!" A Vĩ nhìn người đàn ông lạnh lùng vẫn đang nhìn chằm chằm vào tại một chỗ, thở dài bất đắc dĩ. Sau từ anh móc một gói thuốc từ trong túi áo mình ra, đưa cho Kiều Trác phàm.
"Ừm!" Nhìn A Vĩ đưa thuốc lá tới, Kiều Trác Phàm không từ chối.
Sau khi A Vĩ châm lửa, khói thuốc nhanh chóng bay tỏa giữa hai người.
Hiện tại A Vĩ rất muốn như những người khác, nói vài lời an ủi Kiều Trác Phàm.
Nhưng anh khá hiểu Kiều Trác Phàm.
Anh ấy rất coi trọng tình cảm!
Nếu huynh đệ bọn họ bị ai ăn hiếp, coi thường thì anh lập tức giúp đỡ, không bao giờ từ chối.
Nhưng những người coi trọng tình cảm lại thường dễ bị tình cảm làm tổn thương.
Giống như bây giờ...
Giờ phút này, dù nói gì đều không thể bù đắp được tổn thương trong lòng anh...
Vì vậy, thay vì nói ra những lời khiến anh phải suy nghĩ thì chỉ cần giống như bậy giờ, yên tĩnh ở bên cạnh anh...
A Vĩ không biết mình đã ở dưới tán cây này cùng với Kiều Trác Phàm hút bao nhiêu điếu, chỉ nhớ rõ khi bọn họ rời đi, dưới đất đầy tàn thuốc.
—— tuyến phân cách ——
"Diệp Tử Hi, mày đã gây ra chuyện khốn kiếp gì vậy?"
"Về sau Diệp Thị như thế nào cũng không liên quan đến Diệp Tử Hi mày..."
"Mày, cút đi... Cút đi cho tao..."