Nước đổ khó hốt...
"Tiếu Bảo Bối!"
Cô thật sự vì muốn gặp Diêm Soái sao?
Chính là vì người khác cho nên không để ý đến Kiều Trác Phàm anh nghĩ như thế nào?
Vậy Kiều Trác Phàm anh trước kia vì cô mà trả giá nhiều như vậy, cô đều nhìn không thấy sao?
Buồn cười!
Thật sự là buồn cười đến cực điểm!
Mà lúc này, với anh một nụ cười cũng không có được.
Lồng ngực, giống như bị lửa giận chôn đầy.
Giống như nếu phát tiết muộn một chút, anh liền tan vỡ.
Một giây kia, anh bỗng nhiên giơ quả đấm với Tiếu Bảo Bối!
Cô gái chết tiệt này, tôi yêu em như vậy, sao em có thể vì người đàn ông khác mà không thèm để ý đến cảm thận của tôi?
Nếu như vậy, không bằng đi chết đi!
Đã chết, anh cũng không cần vì gương mặt này của em mà thương tâm khổ sở! Càng không cần vì em mà thay đổi nhiều như vậy...
Một giây đó, Kiều Trác Phàm thật sự đã làm ra quyết định của mình.
Mà Tiếu Bảo Bối thì sao?
Nhìn thấy Kiều Trác Phàm giơ lên quả đấm, cô cũng sợ hãi. Nhưng đồng thời, khi cô đón nhận quả đấm kia lại nở nụ cười, nụ cười của sự rời bỏ...
Nếu một quả đấm có thể đổi được tự do của cô, có thể để cô chạy tới chỗ cha, vậy cũng đáng.
Cho nên, chống lại quả đấm của Kiều Trác phàm, cô có thêm vào phần dũng cảm.
Nhưng cô lại không biết, cô càng ung dung bình tĩnh như vậy lại càng chọc giận Kiều Trác Phàm.
Vì một cái Diêm Soái, Tiếu Bảo Bối bình thường chỉ vì bị đâm một cái gai cũng có thể hừ hừ kêu đau một lúc, thậm chí đến cả quả đấm cũng không sợ..
Mà Kiều Trác Phàm anh vì một người phụ nữ như vậy, điên cuồng nhiều năm như vậy lại chỉ chiếm được kết quả này...
Buồn cười!
Thật sự buồn cười!
Qủa đấm vung lên, đến cả cha Tiếu vốn đang đau đến nhe răng cũng đã sốt ruột đến vươn giọng la lên: "Không thể..."
Mà đằng sau bọn họ, đúng là A Vĩ đang vội vàng chạy tới.
Hẳn A Vĩ cũng không nghĩ tới bản thân vừa đến liền nhìn thấy cảnh tượng Kiều Trác Phàm động thủ với Tiếu Bảo Bối, vội vàng chạy lên trước: "Kiều thiếu, không thể! Anh sẽ hối hận..."
Người khác không rõ ràng lắm quả đấm của Kiều Trác Phàm có bao nhiêu lợi hại. A Vĩ đi theo anh nhiều năm như vậy còn có thể không biết sao?
Qủa đấm của Kiều Trác Phàm, có đôi khi đến bọn họ đám người vẫn luôn sinh sống dưới nắm đấm gậy gộc cũng chịu không nổi, huống chi là Tiếu Bảo Bối yếu ớt này?
Một quyền đánh xuống, không chết cũng mất nửa cái mạng.
Tốc độ của A Vĩ vẫn là có chút chậm.
Bởi vì khi anh đuổi tới trước mặt Kiều Trác Phàm, quả đấm của anh đã hạ xuống.
Nhưng quả đấm này không rơi trên đầu Tiếu Bảo Bối mà lại rơi xuống vách tường sau lưng cô.
Một màn này khiến cho A Vĩ và cha Tiếu đều thở dài nhẹ nhõm. Nhưng chờ đến lúc tầm mắt bọn họ rơi xuống vách tường thì lại có chút đau lòng Kiều Trác Phàm.
Trên vách tường kia là vết máu loang lổ. Này đủ để thấy được khi nãy Kiều Trác Phàm dùng sức có bao nhiêu lớn.
Khi Kiều Trác Phàm vung quyền, Tiếu Bảo Bối vẫn nhắm chặt hai mắt. Nhưng chờ đợi thật lâu, đau đớn vẫn chưa đúng lúc tới! Điều này khiến cô châm rãi mở hai mắt.
Nhưng lúc cô nhìn thấy lại chỉ có Kiều Trác Phàm bị A Vĩ đưa đi.
Thật ra nếu Kiều Trác Phàm không chịu đi thì A Vĩ có kéo cũng không nhúc nhích được anh.
Nhưng anh khi vung một nắm đấm kia, dường như đã không còn lại ôm nhớ nhung với Tiếu Bảo Bối nữa. Cho nên khi A Vĩ lôi kéo anh đi, anh cũng chậm chạp theo A Vĩ rời đi.
Còn về phần Tiếu Bảo Bối, cô rốt cuộc cũng tự do rồi.
Nhưng vì sao một chút cô cũng không vui?
- - đường phân cách - -
"Cha, nhìn xem Tiếu Bảo Bối đáng yêu hoạt bát nhà cha mang cho cha món ngon gì này!" Mấy ngày sau, trong phòng bệnh một bệnh viện thông thường, Tiếu Bảo Bối mang theo một ca giữ nhiệt đến.
Những món này đúng là do cô sáng hôm nay tự mình nấu! Hương vị, bình thường. Nhưng đối với một tay mơ như cô thì cũng coi như không dễ dàng rồi. Mà cô, sáng nay vẫn chưa dùng bữa. Không biết vì sao, hai ngày nay khẩu vị của cô không tốt lắm, sáng hôm nay lúc dậy còn có chút buồn nôn.
Hết chương 177.