Vốn là cô ta còn cố gắng thôi miên bản thân coi như chuyện đêm hôm đó là bị chó cắn.
Nhưng bây giờ cô ta mới ý thức được thật ra bị chó cắn cũng không hề đáng sợ.
Chuyện sau đó mới gọi là đáng sợ, cô ta còn phải ứng phó với lời đồn đại của nhiều người như vậy...
Nhất là bây giờ, những người đang vây xem kia mang theo ánh mắt châm chọc hả hê...
Từng người nhìn cô ta bị đánh, nhưng cũng không chịu chìa tay ra giúp đỡ...
Lúc này đây, Tiếu Huyên thật sự cảm giác mình giống như một kẻ bị rơi xuống nước.
Mà những người ở trên bờ kia chỉ đang dùng biểu tình chê cười, nhìn cô ta dần dần chìm xuống.
Tuyệt vọng tự dưng lan ra khắp cơ thể.
Cô ta không nói thêm gì nữa, chỉ cúi gằm mặt.
Mà sự trầm mặc ấy cũng đồng nghĩa với việc cô ta thừa nhận mình phạm tội.
"Thế nào, không nói nên lời nữa à? Đã trải qua chuyện giống như vậy rồi phải không?" Thấy Tiếu Huyên cúi đầu im lặng, nữ nhân béo lại nắm tóc cô ta lần nữa, kéo lên đối diện với mặt mình.
Tiếu Huyên rất muốn thoát ra khỏi bà ta, nhưng cơ thể vốn gầy như que củi căn bản không phải đối thủ của người mang vóc dáng vận động viên cử tạ kia.
Mặc kệ cô ta giãy giụa thế nào, cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của nữ nhân béo này...
Lần này, nữ nhân béo kia không tát lên mặt cô ta nữa.
Bởi vì mấy bạt tai trước đó đã khiến mặt Tiếu Huyên sưng thành đầu heo, không nhìn ra bộ dạng ban đầu. Lúc này dù có tát thêm vài cái, cũng không ảnh hưởng gì mấy nữa.
Bà ta chuyển mục tiêu sang mái tóc cắt tỉa đẹp đẽ trên đầu Tiếu Huyên...
Nắm lấy mớ tóc trên đầu Tiếu Huyên, bà ta vừa giật vừa kéo, khiến tóc cô ta xốc xếch không chịu nổi đồng thời cô ta vừa giãy giụa vừa kêu rên ầm ĩ.
Còn nữ nhân béo kia thấy vẻ mặt đau khổ của Tiếu Huyên, lại cười vui vẻ.
Nhìn Tiếu Huyên bị hành hạ kia, giống như cô ta càng đau thì bà ta càng cảm thấy vui vẻ sảng khoái...
"Các người thấy không, đây chính là kết quả mà tiểu tam phải nhận được!"
"Không biết xấu hổ đê tiện, về sau nếu để tao phát hiện mày vẫn còn qua lại với chồng tao, xem tao dạy dỗ mày như thế nào!"
"..."
Chứng kiến Tiếu Huyên từ trạng thái bắt đầu giãy giụa chuyển sang bộ dạng chỉ còn thoi thóp một hơi thở, cuối cùng nữ nhân béo cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Sau đó, bà ta sửa sang tóc tai quần áo một chút, rồi mới cầm túi xách rời đi.
Chờ đến lúc bà ta đã rời đi, nhân viên vây quanh cửa phòng làm việc của Tiếu Bảo Bối mới lần lượt tản ra.
Nhìn Tiếu Huyên nằm co ro trên mặt đất như con nít, Tiếu Bảo Bối cũng không cảm thấy thoải mái hơn bao nhiêu.
Nhìn cô ta một cái, Tiếu Bảo Bối lại đưa qua cho cô ta một tờ khăn giấy.
Nhưng tờ giấy cô đưa tới trước mặt Tiếu Huyên, lại bị cô ta đánh rớt ra.
Tiếng vang đó khiến Kiều Trác Phàm và A Vĩ cùng lao thẳng tới.
Nhất là A Vĩ, anh trực tiếp giẫm chân mình lên cái tay mà Tiếu Huyên mới vừa dùng để đánh vào tay của Tiếu Bảo Bối...
Nhưng Tiếu Huyên cũng không vì hành động của A Vĩ mà cau mày lại hoặc tỏ vẻ đau đớn chút nào mà lại phá lên cười ha ha.
Dáng vẻ của Tiếu Huyên như vậy, giống như cái tay A Vĩ đạp không phải là của cô ta vậy...
Bởi vì, sự đau đớn này không bằng một phần vạn lần so với khi nãy bị nữ nhân béo kia hành hung và khuất nhục!
Cho nên, cô ta không để sự đau đớn này vào mắt đem...
"Tiếu Bảo Bối, tôi không cần cô thương hại..."
Thật ra, Tiếu Huyên không muốn nhất chính là để Tiếu Bảo Bối chứng kiến bộ dạng chật vật nhất của mình. Bởi vì từ khi còn bé, diễn~đàn~lê~quý~đôn Tiếu Bảo Bối đã chính là tiêu điểm sáng chói. Dù cho người Tiếu gia đều không thích sự tồn tại của cô, nhưng Tiếu Bảo Bối vô cùng thông minh, luôn luôn là tiêu điểm trong mắt người lớn.
Mà Tiếu Huyên, luôn luôn bị mẹ mình quở trách...
Khi đó Tiếu Huyên ở trước mặt Tiếu Bảo Bối luôn luôn không ngóc đầu lên được. Thời điểm đó, Tiếu Huyên đã hận không thể khiến Tiếu Bảo Bối biến mất khỏi thế giới này. Cho nên, cô ta cùng mấy tên côn đồ thiết kế ra một tai nạn giao thông.
Chỉ tiếc là Tiếu Bảo Bối lại được cứu...
Lúc ấy, nghe tin Tiếu Bảo Bối được cứu, Tiếu Huyên thiếu chút nữa hỏng mất.
Nhưng sau trận tai nạn xe cộ ấy, Tiếu Bảo Bối như biến thành một người khác. Nhất là kết quả học tập của cô tuột dốc không phanh. Đầu óc cũng không dùng được nữa...
Chính vì điều này, Tiếu Huyên không hề lên kế hoạch giết chết Tiếu Bảo Bối nữa. Mà lại cảm thấy sự tồn tại của Tiếu Bảo Bối vừa vặn có thể tôn lên sự tốt đẹp của cô ta...
Cũng kể từ lúc đó, Tiếu Huyên trở thành đứa nhỏ được chú ý nhất ở Tiếu gia. Mà những thứ này Kiều Trác Phàm và những người khác có thể không biết...
Nhưng Tiếu Huyên trước giờ đều không nghĩ tới Tiếu Bảo Bối trước kia đã trở lại!
Hơn nữa, độ chói mắt của cô bây giờ so với trước kia, chỉ hơn chứ không kém.
Dường như sự chuyển biến này băt đầu từ khi cô gả cho Kiều Trác Phàm... Nhưng mặc kệ Tiếu Bảo Bối bây giờ lột xác như thế nào, Tiếu Huyên cũng sẽ không để yên cho cô tiếp tục phát triển thêm nữa. Cô ta sẽ khiến cho Tiếu Bảo Bối trước đây không thể trở về!
Nhưng khi nội tâm Tiếu Huyên đang ngổn ngang suy nghĩ, cô ta lại nghe được Tiếu Bảo Bối nói: "Chị hiểu lầm rồi! Không phải tôi thương hại chị..."
Tiếu Bảo Bối dừng lại một chút, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiếu Huyên, cô mới nói tiếp: "Chỉ đơn giản là tôi không muốn chị mang bộ dạng lôi thôi nhếch nhác này đi ra ngoài, rất mất mặt Tiếu thị chúng ta!"
Sau khi nói xong lời này, Tiếu Bảo Bối hài lòng thấy Tiếu Huyên thẹn quá hóa giận, một lần nữa giống như mèo mẹ la khóc om sòm còn tính nhào lên người cô.
Đúng là nhìn gương mặt của Tiếu Huyên bây giờ, không chỉ sưng mà còn không thể nhận rõ, trên khóe miệng còn đọng chút máu tươi. Ai không biết còn tưởng rằng cô ta mới chịu lăng nhục gì ở chỗ Tiếu Bảo Bối cô!
"A Vĩ, nếu cô ta đã muốn mang cái bộ dạng cân xứng với đức hạnh của bản thân ra ngoài như vậy, thì anh làm theo ý nguyện của cô ta đi!"
Nói xong, Tiếu Bảo Bối xoay người đi vòng qua trước mặt Kiều Trác Phàm.
Lúc A Vĩ vừa buông lỏng tay Tiếu Huyên, cô ta lại định xông về phía Tiếu Bảo Bối.
Tiếc rằng vì hành động lúc trước của cô ta mà A Vĩ lúc nào cũng đề phòng.
Cô ta vừa bước lên phía trước, liền bị A Vĩ trực tiếp cản lại.
"Anh muốn làm gì? Tránh ra!"
"Không muốn làm gì cả! Cô muốn đến gần phu nhân nhà chúng tôi, trước tiên đánh bại tôi trước rồi tính tiếp nha!" A Vĩ nói xong, trực tiếp vén tay áo lên, điệu bộ như thật sự muốn đánh nhau với Tiếu Huyên..
Lần này, Tiếu Huyên vốn lửa giận dâng cao lại chỉ có thể nuốt ngược vào trong bụng.
Bởi vì cô biết phân lượng của mình! Vừa rồi cô ta còn không chạy thoát khỏi một nữ nhân béo, chứ nói chi là A Vĩ đã luyện võ lâu năm này!
Dưới tình huống không có cách nào đến gần Tiếu Bảo Bối, Tiếu Huyên chỉ có thể đứng tại chỗ gào lên: "Tiếu Bảo Bối, cô nhớ kỹ cho tôi, hôm nay tôi bị khuất nhục ở đây, nhất định tôi sẽ đòi lại gấp bội!"
Sau đó, Tiếu Huyên nổi giận đùng đùng rời đi.
Lúc ra khỏi phòng làm việc, còn đóng mạnh cửa tạo ra âm thanh vang dội...
Cũng chỉ có thể như thế, những người khác vốn không coi lời nói của cô ta là chuyện to tát gì...
- - đường phân cách - -
Kể từ khi chuyện của Tiếu Huyên bị đưa lên báo, giá cổ phiếu của Tiếu thị liên tục giảm mạnh.
Vài cổ đông bắt đầu không kiên nhẫn chờ đợi được nữa.
Bọn họ rối rít đi tìm Tiếu Đằng đòi lời giải thích.
Nhưng sau đó, bọn họ bị Tiếu Đằng nói người khởi xướng chuyện này không phải là ông để giải thích cho có lệ.
Sau đó, mấy Đại Cổ Đông cùng ký một lá thư yêu cầu Tiếu Vi sa thải người ảnh hưởng đến hình tượng của công ty, hơn nữa là ảnh hưởng tới giá trị tài sản của công ty.
Thời điểm nhận được lá thư này, Tiếu Vi tức đến mức thiếu chút nữa tắt thở.
Mấy ngày gần đây, giống như Tiếu Bảo Bối đã đoán trước, bà ta thừa dịp giá cổ phiếu của Tiếu thị giảm mạnh mà cho thu mua hết số cổ phiếu lẻ của Tiếu thị. diễn~đàn~lê~quý~đôn Cho nên, trong khoảng thời gian này bà ta vốn không có thời gian để ý tới tình hình của Tiếu thị.
Về chuyện Tiếu Huyên chịu thiệt ở chỗ Tiếu Bảo Bối, tạm thời bà ta cũng chưa có thời gian xử lý.
Chính vì vậy, hai ngày nay Tiếu Huyên thấy bà cũng không thèm chào hỏi.
Nhưng Tiếu Vi không để ý chút nào. Dù sao chỉ cần Tiếu thị vào tay của bà ta, đến lúc đó bà ta sẽ nghĩ tới chuyện phải lấy lại công đạo cho nữ nhi như thế nào, thử xem bà ta dọn dẹp lão già Tiếu Đằng, ai có thể xem vào?
Cho nên, bà ta hoàn toàn không hề cảm thấy lo lắng.
Nhưng bà ta không ngờ tới đám cổ đông của Tiếu thị kia nhanh như vậy đã không chờ được.
Vốn đã nói rồi, tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Không ngờ, cuối cùng đám người kia vẫn chĩa mũi dùi về phía Tiếu Huyên...
"Huyên Huyên, con mau chóng về công ty, tới chỗ bác cả thừa nhận lỗi lầm đi, để bọn họ không nhắm vào con nữa!"
Tiếu Vi cầm lá thư có đầy chữ ký mà ngẩn người một lúc, thấy Tiếu Huyên đi từ trên lầu xuống, vội vàng gọi cô ta lại.
Lời này khiến Tiếu Huyên đang xuống lầu đột nhiên dừng bước.
Chẳng qua lúc này đây ánh mắt Tiếu Huyên nhìn Tiếu Vi tràn đầy châm chọc.
"Mẹ, người là mẹ ruột của con sao?" Cô ta ở Tiếu thị đã chịu đủ nhục nhã rồi, vốn muốn xin mẹ giúp cô ta trả lại sự khuất nhục này.
Không ngờ, căn bản mẹ cô ta không để ý tới. Cả ngày chỉ một mực cùng những cổ đông nhỏ kia gặp mặt ăn cơm nói chuyện giao dịch...
Chuyện đó còn chưa tính!
Nhưng bây giờ mẹ cô ta lại vì nghĩ tới lợi ích của mình, mà để cô tới Tiếu thị lần nữa?
Đây không phải là tự mình đưa tới cửa để người ta vũ nhục sao?
"Sao mẹ không phải là mẹ của con? Con cái nha đầu ngốc này, hiện tại không phải là thời điểm để con cáu giận."
Tiếu Vi để lá thư có chữ ký của các cổ đông trên tay xuống, đi tới bên cạnh Tiếu Huyên, ra bộ dáng tận tình khuyên bảo cô ta.
"Con suy nghĩ một chút, những người ký vào lá thư này phần lớn là các bác các chú của con. Nếu con chủ động đi thừa nhận sai lầm, làm sao bọn họ còn so đo với con chứ? Ngoan, nghe lời mẹ nói..."
Nhưng sau khi nghe những lời này của Tiếu Vi, Tiếu Huyên lại cười.
Nếu các bác các chú thật sự nể hai chữ tình thân này, thì ngay từ đầu bọn họ cũng sẽ không làm ẫm ĩ lên với mẹ cô ta rồi.