Diệp Thu Bạch sắc mặt như thường nói: “Phu nhân có ân với ta, khi đó thân thể ta còn chưa khôi phục bình thường, Du Tử Tức nhiều lần tới hại, phu nhân đều không màng tính mạng bảo hộ ta, về sau phu nhân lại phải lưu lạc bên ngoài, chỉ e là phải trải qua những ngày không tốt, ta cũng không thể thoái thác tội của mình, về công hay về tư, ta hẳn là đều phải báo đáp ân tình của phu nhân.”
“Kia, kia…… Lúc ấy ta cho rằng ngươi là đứa trẻ, bảo hộ ngươi chỉ là ta tự muốn làm thôi, cũng không hề muốn ngươi báo đáp.” Tim nàng đập càng nhanh hơn, nhớ tới lúc trước chính mình kiên trì bảo vệ Thức Bạch khỏi tay Du Tử Tức, quả thực chính là mối duyên tốt được định trước với Diệp Thu Bạch a!
Diệp Thu Bạch nói: “Ý của phu nhân là, nếu ta không phải đứa trẻ, lúc trước cũng sẽ không che chở ta như vậy sao?”
“Cũng, cũng không phải……” Mặt Hồng Đậu đỏ lên, nói thầm: “Nếu biết ngươi không phải đứa trẻ, ta sẽ không làm càn đối với ngươi như vậy……”
“Làm càn?” Diệp Thu Bạch tự hỏi trong chốc lát, “Phu nhân muốn nói đến chuyện ngươi ở trước mặt mọi người nói ngươi thực thích ta hả?”
Đừng nói trắng ra như vậy a!
Hồng Đậu che mặt, nàng không còn nhớ nổi khi đó nàng đã nói bao nhiêu lần những lời kiểu như nàng thực thích Thức Bạch.
“Hay là chuyện phu nhân vừa kéo lại vừa ôm ta?”
Đỉnh đầu Hồng Đậu bốc khói, môi nàng run rẩy, “Diệp Minh chủ…… Ngươi còn nhớ rõ những chuyện đó à, ta…… Ta không phải cố ý mạo phạm ngươi, ngươi đại nhân có đại lượng, quên hết những việc này đi nhé……”
Nàng muốn bản thân mình có thể lưu lại ấn tượng tốt trong lòng hắn, chứ không phải là ấn tượng về mấy cử chỉ tùy tiện nha!
“Xin lỗi.” Diệp Thu Bạch tỏ vẻ có lỗi, “Ấn tượng về những việc này quá mức khắc sâu, ta nghĩ ta rất khó mà quên được.”
Hồng Đậu khóc không ra nước mắt.
“Phu nhân cũng không cần phải thấy ngượng ngùng, ta biết, phu nhân nhất định là rất thích trẻ nhỏ, cho nên mới đối với thân thể biến thành đứa trẻ của ta…… nhiệt tình như vậy.” Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt hắn rất ngượng ngùng.
Hồng Đậu đột nhiên có một loại cảm giác mình là kẻ đùa giỡn phụ nam đàng hoàng!
“Đương nhiên, ta nói những điều này cũng không phải vì muốn để phu nhân phụ trách gì đó……”
Hồng Đậu muốn cắn khăn tay, hắn nói như vậy, nàng mà không phụ trách thì giống như không thể nào nói nổi a!
Diệp Thu Bạch nói: “Chẳng qua ta nghĩ, trong chốn giang hồ rất nhiều người và chuyện kỳ lạ, nói không chừng cũng sẽ có người trưởng thành nào đó thích dùng bộ dạng đứa trẻ để ngụy trang, có lẽ về sau phu nhân không nên lại làm giống như đối với ta lúc trước nữa, không nên đối đãi với người khác nhiệt tình như vậy, rốt cuộc thì, phu nhân làm với ta những chuyện đó, ta có thể không so đo, chẳng qua những người khác có lẽ sẽ không giống thế.”
“Đúng vậy! Ta về sau tuyệt đối sẽ tự quản tốt chính mình!” Hồng Đậu bảo đảm, “Ta tuyệt đối sẽ không thấy đứa trẻ đáng yêu liền tùy tiện ôm ấp nữa!”
Ừm, giọng rất lớn, rất có khí thế.
Diệp Thu Bạch cười nhạt, “Thẩm Trang chủ vừa phải xử lý chuyện Thẩm Gia Trang, lại phải phân tâm chăm sóc Phượng di nương nữa, ta nghĩ hắn rất ít có thời gian nói cho phu nhân biết về những điều thường thấy trên giang hồ, suy xét vì an toàn của phu nhân, nếu phu nhân có thời gian, có vấn đề gì cũng đều có thể tới hỏi ta, còn nữa, câu vừa rồi ta nói ra cũng là thật sự.”
Hồng Đậu mờ mịt, câu nào?
Hắn ôn hòa nói: “Nếu như ngươi không có nơi nào để đi, Võ Lâm Minh có thể trở thành chỗ dung thân của ngươi.”
Hồng Đậu cảm thấy như mình sắp bay lên.
Ở nóc nhà phía xa, một mỹ nhân dáng người quyến rũ đang ngồi đó.
A Miên một tay chống cằm, đôi mắt đào hoa híp lại, nàng thú vị nói: “Một mực nhắc nhở tiểu nha đầu, Thẩm Lạc Ngôn cùng Phượng Khuynh Liên lưỡng tình tương duyệt, đúng là nhìn không ra, hóa ra đường đường là Võ Lâm Minh chủ cũng dùng thủ đoạn nhỏ như vậy đấy.”
Rất nhanh, nàng cảm nhận được một tầm mắt như có như không đang nhìn đến.
Bị phát hiện à?
A Miên cười càng vui vẻ, thì đã làm sao chứ?