“Chẳng qua cái gì?” Hồng Đậu hỏi nhanh.
Phúc bá nói: “Chẳng qua độc trên người hắn làm ta cảm thấy thực khó giải quyết.”
“Cái gì?” Hồng Đậu sửng sốt, tiếp theo liền nghi hoặc, “Hắn trúng độc?”
“Đúng vậy.” Phúc bá lại vuốt râu suy nghĩ, hắn khó xử nói: “Độc trên người công tử ta chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, loại độc này dường như sẽ chậm rãi lan tràn ra toàn thân hắn, chờ đến khi trái tim hắn cũng nhiễm độc, vậy thì liền vô phương cứu chữa.”
Hồng Đậu nghe xong, liền cảm thấy kỳ quái, nàng đương nhiên không hạ độc Du Tử Tức, nàng chính là một thục nữ tay trói gà không chặt ngay cả độc cũng không có trong tay, Hồng Đậu trực tiếp tăng thêm hai chữ “thục nữ” trong lòng.
Chỉ là, độc không phải nàng hạ thì nàng có thể chắc chắn, vậy Du Tử Tức sao lại trúng độc đây?
Phúc bá thấy Hồng Đậu sắc mặt ngưng trọng, hắn cũng chỉ có thể nhẹ giọng khuyên giải an ủi, “Cô nương, ta tuy rằng không biết giải độc như thế nào, nhưng ta có thể tạm thời áp chế độc trong thân thể hắn, không cho độc tố lan tràn quá nhanh, ta nghĩ, có lẽ là các ngươi gặp phải sơn tặc, mà lưỡi đao sơn tặc dùng để đả thương người đã bôi độc trên đó.”
Nhưng bọn họ căn bản là chưa từng gặp sơn tặc.
Hồng Đậu cũng không thể nói câu này ra, chẳng qua thấy Phúc bá cả buổi tối bận việc lâu như vậy, nàng vẫn lễ phép mà cảm kích nói một câu, “Cảm ơn ông, Phúc bá.”
“Không cần khách khí, cứu người vốn là là thiên chức của đại phu.” Phúc bá cười nói: “Cô nương lo lắng cho vị công tử này như thế, hẳn các ngươi là phu thê nhỉ.”
“Ha???” Vẻ mặt Hồng Đậu thay đổi nhanh chóng, khóe miệng nàng giật giật, “Ông hiểu lầm, ta còn chướng mắt cái loại nam nhân này đấy.”
Nói nàng cùng Du Tử Tức là phu thê, đây chính là sự chê cười lớn nhất.
Phúc bá lại chỉ dùng ánh mắt của người từng trải nhìn Hồng Đậu, hắn hiền lành cười nói: “Vợ chồng trẻ thường xuyên sẽ có va chạm cãi nhau, đây cũng là chuyện thường, chẳng qua ấy mà, phu thê đều là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, tu trăm năm mới có thể lên cùng thuyền, tu ngàn năm mới có thể ngủ chung gối, đã là phu thê, lại có cái gì mà không bỏ qua được đây?”
“Nhưng chúng ta…… Thật sự không phải phu thê.” Hồng Đậu đối mặt với ông lão hòa ái này, nỗ lực để chính mình nói có vẻ khách khí một chút, nhưng cũng mặc nhiên khiến cho lời nói của nàng không còn sức thuyết phục khi vào tai người khác.
Phúc bá cười lắc lắc đầu, thực hiển nhiên, hắn chỉ cho rằng Hồng Đậu da mặt mỏng, ngượng ngùng, “Được rồi, cô nương, ngươi cứ ở chỗ này an tâm chăm sóc công tử đi, ta đi ra ngoài trước.”
Phúc bá xoay người đi ra ngoài, Hồng Đậu dù muốn giải thích cũng không ai nghe.
Dường như để hả giận, nàng trừng mắt nhìn Du Tử Tức trên giường, đi đến cạnh bàn rót cho mình chén nước, bỗng nhiên, tiếng xé gió vang lên, Hồng Đậu nhanh nhẹn trốn ra phía sau, một mũi tên liền đâm vào cột giường, mà trên đó còn có một tờ giấy, nói cách khác, mũi tên này là dùng để truyền tin.
Hồng Đậu tò mò lấy tờ giấy xuống, chỉ thấy trên đó viết mấy câu:
Nếu muốn giải độc trên người hắn, đêm mai giờ Tý tới rừng cây ngoài thôn.
Hồng Đậu nhướng mày, trực tiếp vò tờ giấy thành một cục, ném đi.
Ở một chỗ khác trong bóng đêm, nơi ánh trăng cũng không thể chiếu đến, gió đêm vù vù thổi, càng thêm rét lạnh.
Nhìn người trở về, hắc y nhân chờ đã lâu liền hỏi: “Đưa tin chưa?”
“Đưa đến rồi.” Một hắc y nhân khác cầm mũi tên tự tin cười nói: “Ngày mai chúng ta chờ trong rừng cây là được, nàng nhất định sẽ tới.”