Diệp Thu Bạch lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng bưng kín ngón tay Hồng Đậu, hắn nói: “Xin lỗi.”
“Không sao cả……” Hồng Đậu rất nhanh liền bình tĩnh xuống, nhìn gương mặt đẹp này của Diệp Thu Bạch, đừng nói là truy cứu trách nhiệm, ngay cả hỏi một câu vì sao nàng cũng không định hỏi luôn.
Nàng lại nhìn quyển sách cầm trên tay mình, đi về phía Ngọc lang, Ngọc nương đang không rõ nguyên do bên kia, nàng thực luyến tiếc nói: “Quyển sách này đúng thật là một đại bảo bối, các chiêu thức có một không hai đã thất truyền trên giang hồ, ở trong đây đều có cả, các ngươi cầm mà luyện tập cho tiến bộ, nhất định có thể thu hoạch được ảo diệu vô hạn trong đó!”
“Ai muốn cái quyển sách vớ vẩn này của ngươi!” Ngọc nương lấy sách của Hồng Đậu, định tùy tay mở ra rồi ném văng đi, kết quả là vừa lật một cái, nàng liền thế nào cũng đều không ném nổi.
“Ngọc nương, sao nàng……” Ngọc lang vừa thấy được nội dung trong sách, lời hắn nói cũng đột nhiên im bặt.
Ngọc nương nhanh chóng gấp sách lại, nàng ta ra vẻ rụt rè sờ mái tóc dài, hừ lạnh một tiếng, nói: “Nể tình ngươi có lòng thành xin lỗi, hai vợ chồng chúng ta hôm nay liền tha thứ cho ngươi.”
“Không sai!” Ngọc lang cũng hắng giọng, hiên ngang lẫm liệt nói: “Hôm nay coi như ta xui xẻo bị ngươi đánh, nếu như còn có lần sau, phu thê chúng ta nhất định sẽ truy cứu đến cùng!”
Đôi vợ chồng này đồng thời hừ một tiếng, cao lãnh xoay người rời đi, tựa như thật đúng là bọn họ không so đo với Hồng Đậu, thì chính là Hồng Đậu may mắn bằng trời.
Chuyện này được giải quyết, Trong lòng Hồng Đậu thực sự cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Lạc Ngôn, nhẹ nhàng nói: “Trang chủ, chuyện này xem như đã được giải quyết, ngươi cũng không cần lo lắng…… Trang chủ?”
Nàng thấy thần sắc Thẩm Lạc Ngôn tái nhợt kỳ lạ, lại thấy tay cầm kiếm của hắn đang khẽ run lên, liền không khỏi nghi hoặc, “Trang chủ, ngươi rất lạnh à?”
“Ta…… Không có việc gì.” Thẩm Lạc Ngôn cứng đờ trả lời xong, nhét trường kiếm vào vỏ, liền không nói thêm gì nữa mà trực tiếp xoay người rời đi.
“Trang……”
“Hồng Đậu.”
Hồng Đậu bị ngắt lời, nàng ngơ ngẩn nhìn về phía Diệp Thu Bạch, thấp thỏm cười cười, hỏi: “Vừa rồi là Diệp Minh chủ gọi ta sao?”
“Là ta gọi nàng.” Diệp Thu Bạch tiến về phía trước vài bước, cách Hồng Đậu càng gần, trên môi nở nụ cười rạng rỡ, thoạt nhìn có vẻ thật sung sướng, lại càng khiến tim người ta đập mạnh.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hồng Đậu nghe thấy Diệp Thu Bạch gọi mình như vậy. Trong lòng nàng nói không rõ là kích động hay vui sướng. Diệp Thu Bạch giờ phút này tựa như đang tỏa ra lượng lớn hormone, nhất định phải mê hoặc người ta đến mức đầu óc mơ màng mới được.
Hồng Đậu ngượng ngùng xoắn xuýt một hồi lâu, mới đỏ mặt nói: “Sắc mặt Trang chủ hắn hình như không ổn…… Ta có chút lo lắng cho hắn.”
“Thẩm Trang chủ không có việc gì, hắn chỉ cần bình tĩnh một chút mà thôi.” Diệp Thu Bạch cười, mắt cong lên, “Tin tưởng ta, hắn rất nhanh sẽ ổn.”
“Kia…… Vậy được rồi.” Hồng Đậu rõ ràng cảm giác được hơi thở hormone trên người hắn đang đánh úp lại về phía nàng. Nàng thật sự không chống đỡ nổi, nhịn không được đưa tay bưng kín gương mặt đang nóng lên, thầm nghĩ không biết Diệp Minh chủ hôm nay làm sao vậy, hay là……là tới kỳ động dục có phải không?
Đợi đã, Diệp Thu Bạch có phải động vật đâu?
Hồng Đậu thầm lắc đầu thật mạnh trong lòng, vứt cái ý nghĩ không thể hiểu được này đi.
“Đúng rồi!” Nàng lấy ra gói giấy trong lòng ngực mình, “Ta đã quên đưa màn thầu cho Trang chủ!”