Lục Y báo tin tức này cho Hồng Đậu xong, lại nói: “Tiểu thư, Trang chủ còn để lại một câu, ngài ấy nói, nếu về sau người có gì phiền toái, có thể đến tìm Trang chủ tại Thẩm Gia Trang.”
“Ừm.” Hồng Đậu nhìn mình trong gương, một thân áo cưới đỏ thẫm trên người nàng càng tôn lên làn da trắng nõn, khuôn mặt nàng đều do Lục Y dốc lòng trang điểm, nhưng trong một ngày vốn nên vui như hôm nay, nàng trong gương lại không cười nổi.
Lục Y thấy Hồng Đậu trầm mặc, nàng ta chỉ cho rằng Hồng Đậu gả chồng lần thứ hai nên tâm tình tương đối phức tạp, nàng ta hành lễ nói: “Tiểu thư, Diệp Minh chủ sẽ rất nhanh đến đón phu nhân đi đại sảnh hành lễ, nô tỳ đi rót nước trà cho tiểu thư.”
Lục Y ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Trong phòng an tĩnh, chỉ còn một mình Hồng Đậu.
Người bị nhốt trong phòng giam, màn cầu hôn tình thâm ý thiết, xương trắng chồng chất trong rừng cây, hôn lễ dồn dập, vườn đầy hoa lê…… Còn cả……
Hồng Đậu nắm chặt tờ giấy dúm dó trong tay, còn cả bí mật mà Đan Tiểu Phiến viết này.
Không, còn thiếu một chút.
Còn thiếu một chút gì đó…… mới có thể liên kết tất cả nhưng tin tức này lại với nhau.
Lúc này, Lục Y đẩy cửa tiến vào, không khéo, chân nàng ta vấp vào khung cửa, thân mình hơi lung lay, đồ vật trong tay nàng ta cũng liền rơi trên đất, Lục Y cuống quít quỳ xuống, “Tiểu thư, nô tỳ không cố ý!”
Vào ngày đại hỉ, lại làm rơi vỡ đồ, thật sự không may mắn.
Hồng Đậu lại không phải người mê tín như vậy, nàng đứng dậy, đỡ Lục Y lên, “Không sao cả, chẳng qua là vỡ chén trà mà thôi, ấm trà vẫn còn nguyên, lại đổi chén trà khác là được.”
Đợi đã……
Ấm trà còn nguyên, đổi chén trà khác là được……
Đột nhiên, tất cả mấu chốt nối với nhau tại khoảnh khắc này.
Sắc mặt Hồng Đậu trắng nhợt, nàng lảo đảo lui về phía sau một bước, đụng đổ cả bàn.
Lục Y vội bỏ đồ trong tay xuống, sốt ruột hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
“Lục Y……” Hồng Đậu nắm chặt tay Lục Y, miễn cưỡng cười nói: “Ta hiện tại rất muốn ăn bánh hoa mai của trấn Hoa Mai. Ngươi đi mua giúp ta, được chứ?”
“Dạ……” Tuy rằng Lục Y cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn không dám trái ý Hồng Đậu.
Hồng Đậu bỗng nhiên lại mở hộp châu báu ra, tùy tay lấy mấy thứ nhét vào trong tay Lục Y, “Ngươi mang theo cái này.”
“Tiểu thư, nô tỳ chỉ đi mua bánh hoa mai, mang nhiều châu báu như vậy làm gì?”
“Ngươi…… Ngươi hãy đến hiệu cầm đồ giúp ta đổi thành ngân lượng, tóm lại…… tóm lại trước hết ngươi đừng quan tâm nhiều như vậy, ngươi đi nhanh đi. Đúng rồi, ta nhận được tin tức, mấy ngày gần đây sẽ có người của Phương gia tới, ngươi cứ ở lại trấn Hoa Mai thêm mấy ngày, giúp ta nhìn xem có người Phương gia tới hay không.”
Vừa muốn mua bánh hoa quế, lại vừa muốn đợi người, lời này thực sự có chút mâu thuẫn.
Lục Y thấy thần sắc Hồng Đậu có vẻ không kiên nhẫn lắm nên nàng ta cũng không dám hỏi nhiều, nhận đồ xong liền rời đi.
Kế tiếp thì sao đây?
Nàng nên làm gì nữa bây giờ?
Hồng Đậu trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy hoang mang lo sợ, nàng thậm chí không còn sức lực để đi tới đi lui trong phòng nữa. Lục Y có thể nhẹ nhàng rời đi, nhưng nàng thì chắc chắn không dễ rời đi như vậy được.
“Có lẽ……” Hồng Đậu nắm chặt tay, móng tay như sắp đâm sâu vào trong thịt, “Có lẽ ta đoán sai thì sao?”
Nơi xa phía trên nóc nhà, Thu lão chống quải trượng, cong lưng. Ông ta nói: “Nàng ta rất thông minh, không phải vậy à?”
Nam nhân đứng bên cạnh Thu lão mặc một thân đồ đỏ, đây là hỉ phục mặc lúc thành thân. Từ trước đến nay hắn đều mặc đồ trắng, hiện giờ mặc đồ đỏ lại hết sức mê người.
“Hiện giờ thu tay lại, còn kịp.”
Đáp lại câu này của Thu lão, chỉ có tiếng gió thổi.
Sau một lúc lâu, nam nhân trẻ tuổi phi thân xuống khỏi nóc nhà.
Thu lão hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Đã đến thời gian bái đường.” Diệp Thu Bạch nói: “Nên đi đón tân nương tử.”