Về chuyện muốn nàng nhanh chóng tìm ra Bản đồ Tuyết sơn vì Ôn Quyết...
Ôn Diễn bình thản nghĩ, dù sao đã đợi nhiều năm như vậy, có chờ thêm một thời gian nữa cũng không sao, trước khi làm bất cứ chuyện gì, vẫn phải đề phòng vợ mình chạy mất đã.
Hồng Đậu lại không biết Ôn Diễn một bụng ý xấu đang có ý định gì, nàng chỉ đơn thuần cảm thấy Ôn Diễn đang ỷ vào mình có bản lĩnh liền kiêu ngạo đến khinh người mà thôi.
Nàng cắn cắn môi, nói: “Ta mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trước, sư thúc cứ ở chỗ này ngắm hoa đi.”
“Sớm như vậy đã thấy mệt mỏi rồi sao? Hay thân thể có chỗ nào không thoải mái?” Ôn Diễn giơ tay nói: “Để ta bắt mạch cho ngươi.”
“Không cần.” Hồng Đậu vội vàng vòng qua bên cạnh hắn. Cách xa ba bước nàng vẫn không yên tâm, nhất định phải cách xa năm bước, một khi nàng phát giác hắn lại có tâm tư tới gần, nàng sẽ liền bỏ trốn mất dạng, “Chỉ vì gần đây thời tiết nóng hơn, ta liền dễ mệt mỏi mà thôi, không phiền sư thúc lo lắng, thân thể ta cũng không có vấn đề gì. Ta xin cáo từ trước.”
Sau khi dứt lời, nàng lại nói: “Tử Mạch, muội ở cạnh tiếp đãi sư phụ muội cho tốt, ta về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
“Ồ...” Phương Tử Mạch vốn dĩ rất muốn nói một câu, sư phụ nàng ấy đã lớn như vậy, lại thích yên tĩnh, có chỗ nào cần nàng ấy ở cạnh tiếp đãi nha? Chẳng qua người tới là khách, sư phụ khó khăn lắm mới tới Phương phủ một lần, nàng ấy quả thực cũng nên chiêu đãi thật tốt.
Ôn Diễn thật ra cũng không nói lời phản đối nào, trong lòng hắn biết Hồng Đậu làm như vậy, đơn giản là muốn Phương Tử Mạch giữ chân hắn, từ đó khiến hắn không có cách nào đi theo mà thôi. Nếu Hồng Đậu không muốn hắn ở cùng, vậy hắn liền không theo nữa.
Tóm lại chờ đến khi màn đêm buông xuống, hắn cũng là nam chủ nhân trong khuê phòng nàng.
Hồng Đậu về tới phòng, nàng đặt gói ô mai lên trên bàn, chỉ cảm thấy đây là củ khoai lang nóng bỏng tay.
Hiện tại nàng cảm thấy mình cả người không thoải mái, giống như cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm... Nàng nhát gan sợ hãi, nói không chừng nếu mình tùy tay ném thứ này đi, thì chẳng bao lâu sau, Ôn Diễn sẽ liền tìm tới gõ cửa.
Nếu mục đích của hắn là Bản đồ Tuyết sơn, vậy chỉ cần nàng nhanh chóng tìm ra bản đồ, thì cũng sẽ có thể tiễn ôn thần này đi.
Hồng Đậu nghĩ tới chuyện Tử Mạch từng nói, rằng nàng đã để tất cả những thứ có liên quan tới Ôn Quyết ở trong kho, nàng quyết định đến nhà kho một chuyến.
Hồng Đậu vừa rời khỏi sân của mình, liền gặp Kỳ Chiêu đang đeo hòm thuốc trên hành lang. Rất dễ thấy, lúc này Kỳ Chiêu vừa đi chữa bệnh từ thiện trở về.
Nhìn thấy Hồng Đậu, Kỳ Chiêu trung thực gật đầu nói: “Đại tỷ, buổi sáng tốt lành.”
“Ừm.” Hồng Đậu lên tiếng, lịch sự nói: “Chữa bệnh từ thiện vất vả cho ngươi rồi, không gặp vấn đề gì lớn chứ?”
“Đại tỷ hỏi vấn đề này thật tốt.” Kỳ Chiêu lòng còn sợ hãi nói: “Có một đôi phu thê, lúc nào cũng tán tỉnh nhau trước mặt mọi người, chỉ bị chút phong hàn mà thôi, liền cứ như mắc phải bệnh nan y gì đó, sắp sinh ly tử biệt đến nơi không bằng. Bọn họ một chút cũng không để tâm đến ánh mắt của những người khác, đúng là... đồi phong bại tục.”
Nhắc tới đồi phong bại tục, Hồng Đậu liền lập tức nghĩ tới đôi phu thê họ Ngọc kỳ quặc kia, chẳng qua, nàng chỉ nhìn Kỳ Chiêu mà trầm mặc.
Kỳ Chiêu hơi toát mồ hôi, “Đại tỷ, ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?”
“Ta cảm thấy... so với trước kia, dường như hôm nay ngươi nói đặc biệt nhiều.”
Kỳ Chiêu an tĩnh, không tiện tùy ý trả lời.
Hồng Đậu lại nghĩ tới điều gì, nói: “Đúng rồi, gần đây dường như ta béo lên một chút, có thể kê chút thuốc khống chế cân nặng gì đó cho ta không?”
Mồ hôi trên trán Kỳ Chiêu càng nhiều.
Khống chế cân nặng của nàng, có một biện pháp tốt nhất, đó chính là một bát thuốc phá thai.
Nhưng hắn không có lá gan này!
Danh Sách Chương: