Bên tai Thẩm Lạc Ngôn không ngừng vọng lại hai chữ này, tựa như gió lốc quét qua, khắp nơi nổi sóng.
Hồng Đậu quay đầu đi, cuống quít tránh tầm mắt hắn, nàng lẩm bẩm, “Chỉ là…… Ngày ấy ở rừng cây bị Ma giáo tập kích bất ngờ, ta biết ở trong lòng Trang chủ, sẽ không có ai quan trọng hơn Phượng di nương*, cho nên……”
(*Phần đầu truyện, khi ở rừng cây gặp Du Tử Tức, Thẩm trang chủ đã lựa chọn đến nắm tay bảo vệ Phượng Khuynh Liên mà để Hồng Đậu một mình một phía)
Cho nên dù nàng đã từng thật sự ngây thơ rung động, nhưng cũng chỉ có thể hóa thành hai chữ “đã từng”.
Tình cảnh ngày ấy còn rõ ràng trước mắt, không cần nhiều lời, hình ảnh kia cũng có thể tái hiện lại lần nữa trong lòng người có tâm.
Thẩm Lạc Ngôn thấp giọng cười một tiếng, tựa như lúc này mất đi tất cả sức lực, hắn dựa lưng vào vách tường lạnh băng, đầu rũ thấp xuống, dần dần, tiếng cười của hắn truyền đến, càng lúc càng lớn, lại càng lúc càng đau khổ.
“Như vậy…… Cũng tốt……” Thẩm Lạc Ngôn giơ tay đỡ trán, tối tăm không thấy rõ vẻ mặt hắn, ngoại trừ tiếng cười ngày một thê lương liên tục phát ra.
Hồng Đậu thu hồi nỗi lòng vi diệu của mình, nàng đẩy cửa ra, trong phòng tối tăm lọt vào chút ánh sáng. Trước khi rời đi, nàng vẫn quay đầu lại nói một câu: “Trang chủ, uống rượu hại thân, ngươi vẫn nên uống ít đi một chút.”
Nàng rời đi, cánh cửa lần thứ hai đóng lại, ánh sáng cũng biến mất.
“Như vậy cũng tốt……”
Tiếng cười của Thẩm Lạc Ngôn càng ngày càng trầm, cho đến khi sự an tĩnh lần nữa khôi phục trong phòng, an tĩnh tựa như, trong không gian này chưa từng có mưa to, hồ nước bình lặng như cũ, gió nhẹ vẫn mềm mại thổi qua.
Rất lâu sau đó.
Hắn chậm rãi cuộn tròn thân thể, lông mi run rẩy, hắn nhắm mắt lại, cũng giấu đi tất cả cảm xúc trong mắt, môi trắng bệch khẽ nhúc nhích, “Như vậy…… Cũng tốt.”
Rốt cuộc, hết thảy đều trở lại an bình.
Hồng Đậu cũng không phải là người ý chí sắt đá, rung động đối với Thẩm Lạc Ngôn, là chuyện mà rất lâu sau khi đến thế giới này nàng mới ý thức được. Đáng tiếc chính là, vào đêm hôm đó ở sau núi Thẩm Gia Trang, cảm tình mà nàng vừa nhận ra mình dành cho Thẩm Lạc Ngôn, đã biến mất rất nhanh, không còn tăm tích.
Không sai, Hồng Đậu vẫn luôn biểu hiện hết sức sợ hãi ở trước mặt Thẩm Lạc Ngôn, nguyên nhân căn bản nhất, vẫn là vì nàng nhớ đến kết cục nguyên bản của Phương Hồng Đậu. Nàng bị Du Tử Tức ném vào hố rắn, tuyệt vọng kêu to về phía Thẩm Lạc Ngôn đứng trên cao, cầu hắn niệm chút tình phu thê trước đây mà cứu nàng…… Nhưng Thẩm Lạc Ngôn không hề nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn nàng dần bị cắn nuốt giữa đám rắn độc lạnh băng.
Cái kết cục này để lại ám ảnh rất lớn cho Hồng Đậu, so với Du Tử Tức ném Phương Hồng Đậu xuống hố rắn, nàng càng sợ hãi Thẩm Lạc Ngôn, đối với Du Tử Tức mà nói, Phương Hồng Đậu chỉ là người đàn bà độc ác làm hại người hắn yêu, nhưng đối với Thẩm Lạc Ngôn, Phương Hồng Đậu đã từng là thê tử hắn, đã từng là nữ chủ nhân Thẩm Gia Trang, nhưng cho dù có từng là vợ chồng, Thẩm Lạc Ngôn lại không hề có chút tình ý với Phương Hồng Đậu, ngay cả……thương tiếc cũng không.
Lúc trước, người Thẩm Lạc Ngôn yêu là Phương Tử Mạch, bởi Phương Hồng Đậu là chị gái của nàng, cho nên Thẩm Lạc Ngôn vì không muốn phản bội tình cảm với Phương Tử Mạch, hắn bỏ mặc Hồng Đậu không quan tâm, coi như không nhìn thấy. Về sau, Thẩm Lạc Ngôn yêu Phượng Khuynh Liên, hắn vì Phượng Khuynh Liên mà hối hả ngược xuôi giữa chốn giang hồ, vẫn như cũ không thèm liếc mắt đến Phương Hồng Đậu một cái.
Cho dù là Phương Hồng Đậu lúc mười sáu tuổi, mang theo tuổi hoa đẹp đẽ cùng dáng vẻ thiếu nữ non nớt gả vào Thẩm Gia Trang, cho dù từng là phu thê, Phương Hồng Đậu cũng chưa bao giờ được hắn thương tiếc.
Thẩm Lạc Ngôn thật sự quá mức lạnh nhạt, cũng quá mức tàn nhẫn.
Đây là nguyên nhân Hồng Đậu sợ hãi Thẩm Lạc Ngôn.