Nhìn thấy Trung bá dẫn người vào, A Đại cùng A Nhị đều bất ngờ, A Đại dẫn đầu nghi hoặc nói: “Trung bá, mỹ nhân nũng nịu này không phải là hung thủ giết Nhạc Mân đấy chứ?”
Hồng Đậu lớn lên xinh đẹp, lại thoạt nhìn hiền lành vô hại, nói nàng giết người, thực sự là khiến người ta không nhịn được phải hoài nghi.
“Được rồi, các ngươi cũng đừng hỏi nhiều, Thẩm phu nhân là bạn của Diệp Minh chủ, chờ đến khi bắt được hung phạm, nàng tự nhiên sẽ đi ra ngoài.” Trung bá lại hỏi: “Tìm một phòng giam sạch sẽ đi.”
“Sạch sẽ……” Nhà tù này có nơi nào sạch sẽ đâu, A Nhị nghĩ một lúc, liền vỗ ót nói: “Có một gian sạch sẽ nhất, đi với ta.”
Đi đến chỗ sâu nhất trong nhà tù, A Nhị chỉ vào một phòng giam nói: “Ngay chỗ này này, sạch sẽ đúng không.”
“Chỗ này……” Trung bá nhíu mày nhìn phòng giam trong cùng kia, mà nơi này chính là phòng thứ hai đếm ngược từ trong đó, hắn nói: “Có phải đã gần với vị bên trong đó quá hay không?”
A Đại nói: “Chính là vì phòng cách vách có vị kia, nên phòng giam này vẫn không hề có người ở, sạch sẽ nhất chính là nơi này. Ta nói Trung bá ngươi lo lắng gì nha, vị kia đã bị bốn dây xích lớn đúc từ huyền thiết khóa lại, xương tỳ bà của hắn đã bị đâm xuyên qua, công lực lại bị phong bế, ngươi còn sợ hắn chạy ra hại người được à?”
Hồng Đậu nghi hoặc, “Có ai bị giam ở đó sao?”
“Thẩm phu nhân không cần lo lắng.” Trung bá không trả lời câu hỏi của Hồng Đậu, nghe A Đại nói vậy, hắn cũng bớt sầu lo, liền nói: “Ngươi trước hết ở tạm phòng giam này đi.”
“Ồ……” Hồng Đậu gật gật đầu, ngoan ngoãn vào tù, nàng nhìn cửa bị đóng lại, lúc này mới ý thức được mình đã thật sự trở thành người bị tình nghi.
Trung bá đứng ngoài cửa nói: “Minh chủ từng dặn dò, Thẩm phu nhân nếu có yêu cầu gì, đều có thể phân phó A Đại, A Nhị. Vì sợ Thẩm phu nhân ở trong tù nhàm chán, Thẩm phu nhân nếu có muốn nuôi sủng vật gì thì cũng có thể.”
“Sủng vật gì cũng được sao?”
Trung bá gật đầu, “Đều có thể.”
Hồng Đậu quyết đoán, “Ta muốn nuôi một con cá sấu.”
Trung bá đờ người, vẻ mặt khó xử, “Cái này……”
“Nếu không có cá sấu, vậy thì hổ cũng được.”
“Ờm, cái này……”
“Thế sói xám thì sao?”
Trung bá lắp bắp nói: “Thẩm phu nhân……”
“Được rồi được rồi, không đùa ngươi nữa.” Hồng Đậu tìm một góc ngồi xuống, “Cho ta một con mèo đi.”
Trung bá lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Không lâu sau, Trung bá thật sự phái người đem mèo đến tặng liền rời đi. A Đại, A Nhị cũng biết Hồng Đậu là khách của Minh chủ, nên cũng liền khách khí nói: “Hai anh em chúng ta canh ở ngay cửa lao, phu nhân có gì cần phân phó, thì cứ lớn tiếng kêu chúng ta là được.”
Hồng Đậu gật gật đầu, A Đại và A Nhị cũng liền rời đi. Nàng vuốt cổ mèo đen nhỏ cho qua thời gian, ngoại trừ ánh sáng tối tăm trong nhà lao và mùi có chút khó ngửi, thật ra thì nàng không có gì mà không chấp nhận được hết.
Chỉ nghĩ đến việc vì sao Tuyết Phi Phi, đại thúc chẻ củi và Mạc Phi Ưng muốn cùng nhau hãm hại nàng, nàng liền đau đầu, bởi nàng hoàn toàn không nghĩ ra một chút manh mối nào cả. Nếu nàng nhớ không lầm, nàng cũng chưa từng đắc tội với những người này nha.
“Meo ~” mèo đen nhỏ kêu một tiếng, thừa dịp Hồng Đậu không chú ý, liền nhảy ra khỏi ngực nàng.
Hồng Đậu lấy lại tinh thần, nhìn mèo con chui qua một lỗ nhỏ sang nhà tù cách vách, nàng liền lập tức chạy tới, ghé vào cửa động nói: “Tiểu Hắc, ngươi mau trở lại!”