Nàng đang định tiếp tục đến viện của Thẩm Lạc Ngôn, Diệp Thu Bạch lại giữ tay nàng lại, “Thẩm Trang chủ giờ phút này tâm tình không tốt, nàng vẫn không nên đi quấy rầy hắn.”
“Vậy nếu hắn đói bụng……”
“Không sao.” Diệp Thu Bạch mỉm cười nói: “Ta sẽ bảo phòng bếp đưa đồ ăn đến.”
“Cũng tốt……” Hồng Đậu cất màn thầu đi, nàng lại nhìn Diệp Thu Bạch đang bắt lấy cánh tay mình, sắc mặt càng không có tiền đồ mà đỏ rực.
Diệp Thu Bạch lại tựa như không hề ý thức được động tác hiện tại của mình có gì không hợp lễ, hắn còn thuận tiện dịch tay, từ nắm lấy cánh tay Hồng Đậu, chuyển sang quang minh chính đại nắm tay nàng. Thân mình Hồng Đậu nháy mắt cứng đờ, nhìn hai tay đang nắm lấy nhau kia, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Thu Bạch, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, “Diệp, Diệp Minh chủ……”
“Hửm?” Diệp Thu Bạch cười nói: “Hồng Đậu muốn nói gì?”
“Cái này…… Cái này……” Nàng nâng tay lên, một tay khác chỉ chỉ, ngập ngừng nói: “Có thể …… khiến người ta thấy không tốt lắm hay không?”
“Hồng Đậu không cần cảm thấy ngượng ngùng, này chẳng qua là luyện tập trước thôi.”
“Luyện tập…… trước?”
“Không sai.” Diệp Thu Bạch hơi hơi khom lưng, cúi đầu ghé sát vào mặt nàng. Biểu cảm kinh hoảng thất thố của nàng bị hắn thu hết vào trong đáy mắt. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, mang chút tươi cười, trong vẻ tươi cười kia lại tựa như mang theo vài phần hương vị phong lưu hiếm thấy, “Chẳng lẽ là ta biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng, Hồng Đậu đến nay vẫn chưa phát hiện tâm ý của ta đối với nàng sao? Vậy…… Ta lại biểu hiện rõ ràng hơn một chút thôi.”
Hắn hơi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.
Hồng Đậu khựng lại, ngay sau đó sắc mặt đỏ bừng, gần như là phản ứng theo bản năng, nàng hất tay Diệp Thu Bạch ra, lấy một loại tốc độ nhanh không kịp chớp mắt lui về phía sau, trốn đến sau một thân cây, hơn nửa ngày cũng không lên tiếng.
Giống như mèo con đang lẩn trốn thiên địch vậy.
Ừm…… Ngay cả biểu hiện thẹn thùng cũng cực vừa lòng ta.
Diệp Thu Bạch lắc đầu bật cười, đang định tiến lên tóm lấy nha đầu này, Hồng Đậu đã do do dự dự ló đầu ra từ phía sau thân cây, nàng nhấp môi, cả khuôn mặt đỏ lên tươi đẹp ướt át, cũng mê hoặc khiến người ta muốn âu yếm. Nàng dường như bỏ ra dũng khí rất lớn mới chậm rãi mở miệng, “Huynh…… Huynh nói…… Huynh thích ta?”
“Chuyện ta thích nàng, Hồng Đậu khó phát hiện ra đến thế sao?” Giọng Diệp Thu Bạch có thêm chút ý trêu chọc thú vị.
Hồng Đậu gật gật đầu, lại lắc đầu, “Ta chỉ biết là ta thích huynh, nhưng việc huynh có thích ta hay không…… Ta vẫn luôn không rõ.”
“Đúng là bởi sợ nàng không rõ, cho nên hôm nay ta mới có thể nói thẳng ra như vậy.” Diệp Thu Bạch tiến lên, bắt lấy tay nàng, kéo cả người nàng ra từ phía sau thân cây. Hắn xoa đỉnh đầu nàng trấn an, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Tính tình Hồng Đậu thì ta hiểu rõ, nếu như không nói trắng ra rõ ràng một chút, nàng sẽ rất dễ hiểu lời ta nói sang một ý khác hoàn toàn.”
Đây…… Đây là thổ lộ!
Máu nóng như dồn hết lên đỉnh đầu Hồng Đậu, nàng dường như nghe thấy tiếng pháo hoa nổ mạnh, lại dường như thấy được sóng lớn ngang trời. Hết thảy chung quanh đều trở nên mờ ảo, chỉ có Diệp Thu Bạch đứng trước mặt nàng mới rõ ràng như thế.
“Hồng Đậu.” Hắn vỗ về gương mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Chờ nàng không còn là phu nhân Thẩm Gia Trang nữa, liền thành thân với ta, thế nào?”
Hồng Đậu ngây ngốc, vừa mới thổ lộ xong, đã đến bước cầu hôn này rồi!