Không cảm thấy như vậy rất khó giặt à?
Câu hỏi của Hồng Đậu quá đột nhiên, nhưng công tử áo trắng lại không hề lộ ra chút vẻ mặt bất ngờ nào, ngược lại là nhẹ nhàng bâng quơ cười hỏi: “Có nhiều người giang hồ khác thích mặc đồ trắng nữa sao?”
“Theo ta được biết, Diệp Minh chủ thích mặc đồ trắng, La Nhất Bảo thích trộm đồ kia cũng thích mặc đồ trắng.” Hồng Đậu lập tức liền nhớ tới hai người kia, còn trong giang hồ có ai khác thích mặc đồ trắng nữa không, thì nàng cũng không biết.
“Nhưng theo ta được biết, Diệp Minh chủ thích mặc đồ trắng, là bởi vì hắn thân là Võ Lâm Minh chủ, muốn luôn luôn nhắc nhở chính mình phải không nhiễm cát bụi, không bị máu tanh giang hồ làm mờ mắt, có thể giữ mãi cho tấm lòng ban đầu không đổi, mà La Nhất Bảo thích mặc đồ trắng, thì lại là vì hắn thường xuyên thích hoạt động ban đêm, mặc một thân màu trắng dễ gây chú ý để hành động, có thể càng thể hiện được khinh công của hắn trác tuyệt, năng lực phi phàm.”
Nói cách khác, một thân áo trắng của Diệp Thu Bạch, là để nhắc chính mình sẽ không bao giờ thông đồng làm bậy cùng những người khác, mà La Nhất Bảo, vẫn luôn vì muốn khoe khoang năng lực trộm đồ của mình.
Hồng Đậu lần đầu tiên biết đến những việc này, nghe giảng giải xong, nàng lại càng tò mò, “Vậy công tử ngươi thì sao? Ngươi mặc đồ trắng là vì điều gì?”
“Cái này sao…… Đã từng có người nói với ta, nam muốn tuấn, một thân hiếu*, cho nên ta vẫn luôn mặc đồ trắng.”
* Nam muốn tuấn, một thân hiếu: nam nhân muốn tuấn tú thì phải mặc toàn thân đồ hiếu (mà nghĩa gốc là áo tang, đồ tang bên TQ xưa nay luôn là màu trắng, khác với một số nước là màu đen) – ý ẩn dụ ở đây để chỉ đồ trắng chứ không phải áo tang thực sự.
Nam muốn tuấn, một thân hiếu……
Mí mắt Hồng Đậu giựt giựt, tuy rằng rất muốn khinh bỉ, nhưng chẳng qua nàng cũng không thể không thừa nhận, nam nhân trong phim cổ trang khi muốn giữ đạo hiếu mới có thể mặc đồ trắng, thật là khí chất phi phàm, đẹp trai hết cỡ.
Trước mắt thì nam nhân mặc đồ trắng, Hồng Đậu cũng mới thấy qua có ba người mà thôi, Diệp Thu Bạch một thân bạch y làm người ta cảm thấy nghiêm cẩn tự hạn chế, La Nhất Bảo một thân bạch y khiến người cảm thấy cà lơ phất phơ, mà vị công tử áo trắng trước mắt nàng này, lại có một loại khí chất không dính khói lửa phàm tục.
Hắn tựa như chính là tiên nhân do ánh trăng sáng tỏ này mang đến, chờ lúc ánh trăng tan đi, hắn cũng sẽ lập tức biến mất như sương mù.
Khóe mắt công tử hơi nhướn lên, càng tăng thêm vẻ phong tình chọc người, môi mỏng khẽ mím, cười như không cười, “Hoa bách hợp trên cầu nở cũng thật không tệ.”
“Đúng vậy.” Hồng Đậu cũng nhìn về phía chậu hoa đặt trên cầu gỗ, cười nói: “Ta còn gặp qua bà lão trồng hoa kia nữa cơ, hoa của bà trồng ra đều đều rất đẹp.”
“Cô nương tán thưởng như thế, có cơ hội ta nhất định phải mua mấy đóa, dùng để tặng người.”
“Bà lão kia hình như bày quán trên bờ ngay cạnh cầu, có cơ hội ngươi có thể đi nhìn xem, đúng rồi……” Hồng Đậu nghi vấn: “Đã trễ thế này, công tử còn ở trên cầu làm gì vậy?”
Nàng là vì chờ người, mà lại không biết vì sao vị công tử này vẫn luôn đứng lặng ở đây.
“Bóng đêm thanh lãnh, trăng sáng treo cao, ta ở đây ngắm phong cảnh.” Khóe môi hắn nở nụ cười nhạt khiến người ta hoa mắt say mê, “Dĩ nhiên, nếu có thể vừa lúc chờ được một người có duyên, cũng là không thể tốt hơn.”
“Người có duyên a……” Hồng Đậu lòng sinh phiền muộn chống tay lên lan can cầu, cảm xúc đê mê nói: “Ta cũng đang đợi người có duyên đây, Diệp Minh chủ cũng không biết khi nào có thể trở về, A Miên cũng không biết đi đâu, còn có Thẩm Trang chủ, Phượng di nương…… Ai……”
Cuối cùng, nàng thở dài thật sâu.
“Trấn Hoa Mai không lớn, cô nương chắc chắn sẽ chờ được đồng bạn trở về thôi.”
“Ừm…… Mượn lời may mắn của ngươi……” Hồng Đậu không có cảm xúc gật gật đầu, đôi mắt ngây ngốc nhìn bờ sông cách đó không xa.