Quả thực là hỏa lực toàn bộ phát huy, nàng hoàn toàn không thể tiếp nhận!
Sau khi vận động buổi sáng kết thúc, mặc kệ A Miên nói gì, Hồng Đậu cũng nhanh chóng mặc y phục xuống giường, nàng sợ nếu mình nằm lại lâu một chút, sẽ lại bị A Miên lừa thêm một lần, cho dù nàng thích A Miên không sai, nhưng nàng cũng muốn để thân thể yếu ớt của mình nghỉ ngơi một chút!
“Sư tẩu…” Mông Nhi rót một chén trà đặt trước mặt Hồng Đậu, thật thà hỏi: “Vì sao ngươi khát lại muốn chạy đến chỗ này của ta uống nước vậy?”
Chẳng phải mỗi gian phòng cho khách đều có sẵn nước trà sao?
Hồng Đậu liếc mắt nhìn Mông Nhi một cái, nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Ta chỉ muốn nếm thử, xem có phải nước trà trong mỗi gian khách phòng có hương vị khác nhau hay không.”
“Ồ.” Mông Nhi thầm nghĩ, hay là người Trung Nguyên uống trà cũng phải chú ý như vậy? Hắn cũng uống một ngụm trà, cảm thấy tất cả nước trà đều là một vị, thật sự không phân biệt nổi có gì khác nhau.
Hồng Đậu đương nhiên cũng không phân biệt được, nàng chạy đến chỗ này của Mông Nhi, đơn giản là vì muốn trốn A Miên, chỉ cần nàng không ở cùng một chỗ với A Miên, vậy A Miên tuyệt đối sẽ không có biện pháp dụ nàng lên giường.
Mông Nhi hỏi: “A Miên sư huynh đâu?”
“Chúng ta… dậy muộn, đồ ăn ở nhà ăn đã nguội hết, A Miên đi phòng bếp nấu cơm.” Hồng Đậu chột dạ cười cười, A Miên đi nấu cơm là sự thật, về phần chuyện dậy muộn sao… Cũng may Mông Nhi vẫn là một đứa trẻ, nên không hiểu gì, nàng có thể yên tâm thoải mái mà lừa dối cho qua.
Mông Nhi trêu đùa Chi Chi nằm trong lòng bàn tay, thuận miệng nói: “Như trong sách vẫn nói, chuyện phòng the phải có tiết chế mới tốt cho thân thể.”
“Phốc!” Hồng Đậu phun ra ngụm nước chưa kịp nuốt vào, nàng vội lấy khăn ra lau miệng, kinh hãi nhìn về phía Mông Nhi, “Ngươi nói gì?”
Mông Nhi ngẩng đầu, đại khái là không hiểu vì sao Hồng Đậu kinh hãi, hắn chớp chớp mắt, nói: “Chuyện phòng the nếu không tiết chế, bất luận là đối với nam nhân, hay đối với nữ nhân, đều là một chuyện rất hại cho thân thể, đây là thường thức, sư tẩu ngươi không biết sao?”
“Thường, thường thức!?” Hồng Đậu đương nhiên biết đây là thường thức, nhưng mà mấu chốt không phải là hai chữ thường thức nha! “Ngươi cái tên nhóc này sao lại biết được thường thức đó!?”
“Trong sách vỡ lòng hồi sáu tuổi chúng ta được học đã nói đến điều này rồi.” Mông Nhi khó hiểu, “Có vấn đề gì sao?”
Hồng Đậu cạn lời, không thể nghĩ được giáo dục giới tính của Miêu Cương lại tiên tiến như vậy, dạy từ nhỏ đến lớn… Sau một lúc lâu, nàng ấp úng nói: “Không, không có gì, ngươi nói rất đúng.”
Nếu A Miên có thể hiểu thường thức này thì tốt rồi…
“Chi Chi muốn ở bên ngoài phơi nắng, sư tẩu chúng ta vào trong viện ngồi đi.”
Hồng Đậu ước gì có thể phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, liền vội vàng gật đầu.
Ngồi xuống ghế đá trong sân, Mông Nhi nhìn Chi Chi lười biếng ghé vào trên bàn đá, hắn lại tò mò hỏi: “Sư tẩu, ta nghe sư phụ nói, trước kia ngươi không phải thê tử của sư huynh, mà là phu nhân Thẩm Gia Trang ở Trung Nguyên, vì sao về sau ngươi lại rời khỏi Thẩm Gia Trang, ở bên A Miên sư huynh thế?”
“Đó đương nhiên là vì ta thích sư huynh ngươi.” Thái độ của Hồng Đậu rất thản nhiên, nàng cũng chưa từng nghĩ có thể che giấu sự thật mình là người từng gả một lần.
Mông Nhi nghi hoặc, “Nhưng… ta nghe rất nhiều nữ tử Trung Nguyên nói, các nàng đều muốn gả cho Thẩm Trang chủ, chẳng lẽ A Miên sư huynh còn lợi hại hơn Thẩm Trang chủ sao?”
“Đó là đương nhiên.” Hồng Đậu lém lỉnh cười nói: “Ngươi không cần nghĩ tên Thẩm Lạc Ngôn kia quá lợi hại, ngươi không biết đó thôi, gia hỏa Thẩm Lạc Ngôn kia ấy mà, có chút ngơ ngốc, luôn bị nữ nhân lừa, hơn nữa tuy hắn cưới một đống nữ nhân, nhưng lại không thích chạm vào nữ nhân, ngươi đoán vậy là vì sao?”
Mông Nhi bị khơi lên hứng thú, “Vì sao?”
“Bởi vì trong lòng hắn đã có người nha.” Hồng Đậu hạ thấp giọng, không muốn để Mông Nhi đi sùng bái Thẩm Lạc Ngôn, nàng liền nói như thật: “Kỳ thật bên cạnh Thẩm Lạc Ngôn nha, vẫn luôn có một người tên Lý Tùy Phong đi theo, giao tình của bọn họ rất sâu, hơn nữa luôn như hình với bóng, nữ nhân khác cũng không chen vào lọt… Đau!”
Hồng Đậu che lại gáy mình, nhìn viên đá rơi trên mặt đất, lại quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người cao gầy đã lâu không gặp.
Thẩm Lạc Ngôn kìm nén tức giận, vẻ mặt không đổi, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Phương, Hồng, Đậu!”