“Không có khả năng.” Trước khi nàng nói ra đáp án, Thẩm Lạc Ngôn đã mở miệng phủ định cái đáp án này.
Nàng ngẩn người, lại cảm thấy không nên lấy chỉ số thông minh của mình đi suy tư chuyện quan trọng như vậy, cho nên nàng lại yên lặng lui ra phía sau một bước, an tĩnh không nói.
Nhưng mà, nàng đột nhiên an tĩnh, lại khiến Thẩm Lạc Ngôn cảm thấy không quen, hắn cố gắng làm chính mình bình tĩnh lại, lại dùng giọng bình tĩnh nói: “Chẳng qua là một cái bớt mà thôi, không chứng minh được điều gì.”
“Ngươi nói rất đúng……” Nàng phụ họa gật đầu, thoạt nhìn hoàn toàn không hề có chủ kiến.
Thẩm Lạc Ngôn không cảm thấy cao hứng chút nào, hắn lại lần nữa nhìn về phía quyển sách phụ thân lưu lại trong tay, nói là sách, chi bằng nói là nhật ký, nhưng mà, trong này ngoại trừ ghi lại lão trang chủ yêu thương con gái đến mức nào, thương tâm khổ sở đến mức nào ra, thì không còn thông tin nào khác.
Hồng Đậu chỉ đứng một bên, thấy sắc mặt hắn trầm trọng, nàng cũng không dám quấy rầy.
Một lát sau, hắn rốt cuộc buông sách xuống, bình tĩnh nói: “Chúng ta tìm đường ra ngoài thôi.”
“Nga……” Hắn dường như lựa chọn đơn giản bỏ qua cái đề tài này, vậy nàng đương nhiên cũng hẳn là đi theo mà không truy cứu nữa.
Ra khỏi thạch thất, cả một đường đều cực kỳ an tĩnh, không khí có chút nặng nề, Hồng Đậu chịu không nổi không khí nặng nề như vậy, nhưng so với bị Thẩm Lạc Ngôn nhìn chằm chằm, nàng vẫn lựa chọn nhẫn nại là tốt hơn hết.
Nhưng đi được không bao lâu, Thẩm Lạc Ngôn lại ngừng lại, Hồng Đậu chưa kịp thu lại bước chân, đụng vào phía sau lưng hắn, nàng xoa cái mũi phát đau, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nếu……” Thẩm Lạc Ngôn không quay đầu lại, nói: “Nếu ngươi thật sự là muội muội ta, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?”
Hồng Đậu ngốc trong chốc lát, chớp chớp mắt, “Chuyện này là không có khả năng a, việc ta gả cho ngươi không phải do cha ngươi định ra sao?”
Không sai, năm đó Thẩm Gia Trang cầu hôn với Phương gia, là lão trang chủ tự mình đưa sính lễ đến, nghe nói ngay lúc đó lão gia Phương gia cực lực không muốn, nhưng ngại nhiều năm giao tình với Thẩm gia, lại ngại với thế lực trên giang hồ của Thẩm lão trang chủ, hắn vẫn đồng ý hôn sự này.
Nhưng mà, Hồng Đậu không biết chính là, trước lúc Thẩm Gia Trang cầu hôn, Thẩm lão trang chủ từng nói chuyện với Thẩm Lạc Ngôn, ngay lúc đó Thẩm lão trang chủ hỏi Thẩm Lạc Ngôn, “Con ái mộ nhị tiểu thư Phương gia đúng không?”
Thẩm Lạc Ngôn chỉ khựng lại một giây, trả lời một chữ “Đúng”.
Sau đó, Thẩm lão trang chủ liền đến Phương gia xin cưới, mà đối tượng, lại là đại tiểu thư Phương gia, Thẩm Lạc Ngôn là người con có hiếu, hắn sẽ không vi phạm quyết định của phụ thân mình, nhưng hắn vẫn đến hỏi ông.
Thẩm lão trang chủ cũng không nói thêm cái gì, hắn chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Sau một năm thành hôn, ngươi lại hòa ly* với Phương Hồng Đậu.”
*hòa ly: Ly hôn thời cổ đại, nhưng mang tính ngang bằng hai bên (hai bên thống nhất tự nguyện) chứ không phải như “hưu” là bên nữ bị chồng bỏ (bên nữ sẽ chịu thiệt thòi và tai tiếng lớn)
Ngay lúc đó trong lòng Thẩm Lạc Ngôn nghi hoặc, nhưng mà bất luận hắn có hỏi như thế nào, phụ thân hắn cũng không trả lời hắn nữa, không lâu sau đại hôn, Thẩm trang chủ liền bỗng nhiên qua đời.
Lão nhân ra đi đột ngột, cũng chưa từng lưu lại bất luận di ngôn nào.
Đôi tay rũ xuống hai bên của Thẩm Lạc Ngôn chậm rãi nắm chặt, “Phương Hồng Đậu, nếu ngươi thật sự là muội muội ta thì sao?”
“Trang chủ…… Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?” Nàng thật sự không rõ, vì sao hắn lại hỏi nàng vấn đề này, nếu nàng quả thật là muội muội hắn, vậy bất luận nàng có trả lời như thế nào, cũng không có bất kỳ tác dụng thay đổi nào đối với sự thật đó.
Thẩm Lạc Ngôn cúi đầu, đôi mắt khóa chặt nàng, “Trả lời câu hỏi của ta.”
“Nếu…… Nếu ngươi thật sự là ca ca ta ……” Hồng Đậu bị ánh mắt hắn dọa đến, sợ sệt, nàng lại nghĩ tới cái gì, mặt liền đờ đẫn buột miệng thốt ra: “Ta chẳng phải là cô cô của Thức Bạch?”