Mông Nhi nhấp môi không nói, trong mắt có ánh lệ.
Đúng là… đặc biệt đáng thương.
Du Tử Tức bỗng cảm thấy cơ hội lên sân khấu của mình đã đến, hắn thấp giọng khụ một tiếng, khẽ hắng giọng, miễn cưỡng dùng giọng điệu ôn nhu của người lớn dỗ trẻ con mà nói: “Mông Nhi sư đệ, đừng đau lòng, chẳng phải ngươi vẫn có Du sư huynh ta ở đây sao?”
Hồng Đậu hỏi: “Tiểu Mông Nhi, ngươi định dẫn dắt mấy thị vệ đó rời đi như thế nào?”
“Ta…” Mông Nhi che kín cánh tay mình, trong tay áo là tiểu đồng bọn Chi Chi của hắn, hắn vốn định dùng Chi Chi dẫn dắt những thị vệ đó rời đi, nhưng hiện tại hắn không dám thả Chi Chi ra nữa.
A Miên thân thiện mỉm cười, “Tiểu sư đệ, thật sự không cần lo lắng cho chúng ta sẽ ăn Tiểu Hồng.”
Huynh dùng dáng vẻ này nói chuyện sẽ càng khiến người ta không thể tin được có biết không!?
Mông Nhi tính cảnh giác rất cao lui về sau một bước.
Du Tử Tức: “…”
Rất tốt, mọi người lại ăn ý phớt lờ hắn thêm một lần.
“Tiểu Mông Nhi vẫn chưa nghĩ ra biện pháp sao? Cũng đúng, không thể tất cả mọi chuyện đều dựa vào một đứa trẻ như ngươi.” Hồng Đậu vuốt cằm, bỗng nhiên mắt sáng lên, “Ta có biện pháp!”
Chỉ bằng đầu óc của nàng, thực sự khiến người ta không tin được nàng có thể nghĩ ra biện pháp gì tốt, cũng bởi vậy mới khiến người ta càng thêm tò mò.
Du Tử Tức hỏi: “Biện pháp gì…”
Hắn còn chưa nói dứt, thân thể đã bay lên không, cứ như vậy bị người ta ném ra ngoài.
Thị vệ canh cửa chợt thấy trong trời đêm có một đường parabol xẹt qua, lại “Bộp” một tiếng, có thứ gì rơi vào lùm cây, tuân thủ theo nguyên tắc nghiêm túc chịu trách nhiệm, bọn họ vội đi về phía lùm cây bên kia xem tình huống.
“Chúng ta mau vào đi!” Hồng Đậu nắm lấy tay A Miên, lập tức chạy nhanh về phía chính điện.
Mông Nhi sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng lại, cũng đi theo.
Cửa chính điện mở ra, ba người đi vào, lại lần nữa đóng lại.
Người đang quỳ trên mặt đất cầu thần hoảng hốt đứng lên.
Là một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, môi hồng răng trắng, là một mỹ nhân đẹp từ trong trứng nước, đợi sau này nẩy nở thêm, nhất định cũng sẽ là một mỹ nhân tươi tắn yêu kiều.
Đặc biệt là trang phục hiến tế dày nặng mang nét độc đáo của Miêu Cương mà nàng mặc, lại càng có một phong vị khác.
“Thiếu nữ xinh đẹp!” Hồng Đậu kêu lên một tiếng, liền buông tay A Miên, lao về phía kia.
Chẳng qua nàng vừa giang tay muốn ôm lấy thiếu nữ xinh đẹp, một bàn tay từ phía sau đã bắt được cổ áo nàng, xách nàng lên.
Là A Miên.
A Miên vô hại cười, “Hồng Đậu, ôm ta còn chưa đủ sao?”
Hồng Đậu lập tức sợ hãi, cúi đầu chọt chọt ngón tay vào nhau.
Cũng thừa dịp hiện tại tránh được một kiếp, tiểu cô nương đại kinh thất sắc chạy tới phía sau Mông Nhi, nàng bắt lấy áo Mông Nhi, chỉ dám ló đầu ra từ phía sau hắn, dùng đôi mắt to ngập nước sợ hãi nhìn chằm chằm Hồng Đậu.
A… khiến thiếu nữ xinh đẹp sợ hãi rồi…
Hồng Đậu khóc không ra nước mắt, quyết định sâu sắc tự kiểm điểm mình.
“Thánh Nữ đừng sợ.” Mông Nhi nỗ lực khiến giọng mình hòa hoãn hơn một chút, “Bọn họ… là bằng hữu của ta, sẽ không làm tổn thương cô.”
A Miên đã buông cổ áo Hồng Đậu. Hồng Đậu lấy lòng cười cười, “Đúng rồi đúng rồi, chúng ta sẽ không làm tổn thương ngươi.”
Thiếu nữ xinh đẹp liền rụt về, hoàn toàn tránh sau lưng Mông Nhi không chịu ló mặt.
Điều này khiến Hồng Đậu đau lòng quá mức!
Thiếu nữ xinh đẹp không chịu gặp nàng!
Nàng thật ưu thương! Thật khổ sở đó!
A Miên nhàn nhạt liếc mắt sang, nàng lập tức ưu thương khổ sở gì cũng không dám có, đứng thẳng tắp lại, như một học sinh ngoan chờ Chủ nhiệm phòng Giám thị tới dạy bảo.