“Đám xương trắng này là nữ nhân, không phải nam nhân đâu.” Công tử tốt bụng giải thích một tiếng.
“Các vị đại tỷ, ta không phải cố ý! Nể tình chúng ta đều là nữ tử! Các ngươi chớ trách ta quấy nhiễu các ngươi! Ta…… Ta bây giờ sẽ giúp các ngươi mồ yên mả đẹp!” Dưới tình thế cấp bách, Hồng Đậu nhắm mắt lại chém ra một đạo chưởng khí, bụi đất lần thứ hai bay lên, xương trắng dưới hố bị vùi lấp lại.
Tuy đã không còn nhìn thấy xương trắng, nhưng trong lòng lại biết dưới này là cả hố xương, liền luôn cảm thấy sởn tóc gáy.
Hồng Đậu xoa xoa cánh tay mình, chỉ cảm thấy âm phong từng trận.
“Phương cô nương!”
Xa ra truyền đến tiếng gọi của đám người Trung bá, chắc hẳn bọn họ đợi mãi không thấy Hồng Đậu đi vệ sinh trở lại nên mới đi tìm người.
Hồng Đậu to cả đầu, nàng nhấc chân liền chạy. Chưa chạy được vài bước, lại thấy nam nhân kia vẫn đứng yên, nàng dừng lại hỏi, “Sao ngươi vẫn không đi?”
Chẳng lẽ còn ở đây hóng mát ngắm sao à?
Công tử áo trắng cười ôn hòa như ngọc, “Có người đang tìm cô nương, bọn họ dường như cực kỳ nôn nóng. Ta ở chỗ này chờ bọn hắn, cũng làm tốt việc chỉ đường luôn.”
Thái dương Hồng Đậu giật giật, không cam lòng lại lui về trước mặt hắn, nàng không chút thành ý xả ra một nụ cười, nói giọng ngọt phát ngấy: “Công tử, chẳng phải đã nói muốn đi ngắm hoa đăng sao? Chúng ta xuất phát nhé.”
Công tử cười.
Màn đêm dâng lên, trong trấn Hoa Mai thêm nhiều ánh đèn rực rỡ.
Hồng Đậu nhìn cả trai lẫn gái cầm theo hoa đăng, chàng có tình, thiếp có ý. Trong khoảng thời gian ngắn, những người mặt mày đưa tình khiến trong không khí đều tràn ngập mùi vị hủ bại của tình yêu.
Nàng thở dài.
Công tử đứng bên cười hỏi: “Chuyện tốt của cô nương và Diệp Minh chủ đã tới gần, hẳn nên cao hứng mới phải, vì sao lại thở ngắn than dài?”
“Chứng sợ hãi trước hôn nhân.” Hồng Đậu giương mắt nhìn hắn, “Ngươi đã từng nghe chưa?”
“Nghe qua một lần.” Hắn hỏi: “Cô nương có muốn uống rượu không?”
Hồng Đậu ngây người, “Vì sao lại muốn uống rượu?”
“Chỉ là ta thấy có người nói khi họ có chứng sợ hãi trước hôn nhân liền uống ba bầu rượu, tiếp theo người nọ liền nhẹ nhàng xuất giá. Ta cho rằng uống rượu sẽ có hiệu quả với việc trị liệu chứng sợ hãi trước hôn nhân.”
Hồng Đậu thấy công tử không giống như đang nói giỡn, liền không khỏi tò mò về người hắn nhắc tới kia, “Thế về sau thì sao, người ngươi nói kia, sau khi nàng gả thì cuộc sống thế nào?”
“Như cá gặp nước, cực kỳ tự tại.”
Hồng Đậu vừa nghe liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nàng vốn đang cảm thấy chứng sợ hãi trước hôn nhân của mình là không đúng, hiện tại nghe được một trường hợp sống rất ổn, nàng liền có cảm giác thoải mái hơn. Chắc hẳn vì nàng mới gả lần đầu, cho nên mới không nhịn được mà làm kiêu một chút, là lẽ thường, lẽ thường thôi……
Nàng yên lặng tẩy não chính mình, tuy thân phận này của nàng xem như gả lần hai, nhưng bản thân nàng tính cả khi ở hiện đại lẫn cổ đại thì vẫn coi như lần đầu tiên gả chồng, hơn nữ chỉ một mình cô đơn, không có bạn bè hay thân thích nào bên cạnh…… Ngẫm lại cũng thật chua xót.
“Cô nương cảm thấy bất an cũng là lẽ đương nhiên.”
Hồng Đậu khựng lại, hỏi: “Ngươi nói gì?”
“Thời gian cô nương và Diệp Minh chủ quen biết cũng không dài, lại còn nhảy vọt từ quen biết tìm hiểu đến hứa hôn, tiến triển thần tốc như thế, nên cô nương cảm thấy bất an cũng là điều dễ hiểu.” Dưới đèn soi trăng sáng, mặt nạ màu trắng của công tử dường như cũng nhu hòa hơn rất nhiều, nụ cười của hắn mang theo vẻ tươi sáng ôn nhu, không nhiễm thế tục.