Chỉ là nói đùa mà thôi…… Vô nghĩa, đây đương nhiên chỉ có thể là nói đùa rồi!
Hồng Đậu phục hồi tinh thần lại, nàng xấu hổ cười cười, “Minh chủ nói đùa, nếu có thể được Minh chủ lấy thân báo đáp, ta đây chỉ sợ nằm mơ cũng phải mỉm cười, sao lại cảm thấy bối rối đây?”
“Phu nhân không thấy bối rối là tốt rồi.” Diệp Thu Bạch mỉm cười, một câu này liền nghe không ra rốt cuộc là nói đùa hay là nghiêm túc.
Đáy lòng Hồng Đậu muốn phát cuồng, một mặt, nàng thật sự vì lời Diệp Thu Bạch nói mà cảm thấy tâm động không thôi, nhưng mặt khác, lý trí cũng đang nhắc nhở nàng, Diệp Thu Bạch đường đường là chính nhân quân tử, hơn nữa hắn và Thẩm Lạc Ngôn còn là bạn bè, nghĩ thế nào thì hắn cũng đều không thể làm ra loại chuyện thọc gậy bánh xe này được!
Huống chi nàng còn chưa hề tự mình hành động kéo gần quan hệ với hắn, nghĩ thế nào thì lời Diệp Thu Bạch nói cũng chỉ có thể là vui đùa mà thôi.
Dưới đáy lòng tự giải thích hợp lý một phen, cảm giác nôn nóng bất an kia của Hồng Đậu cũng dần dần bình phục lại, nàng nói: “Nhìn không ra Diệp Minh chủ cũng là một người thích nói giỡn.”
“Vào lần đầu tiên ta nhìn thấy phu nhân, cũng nhìn không ra phu nhân lại là một người rộng lượng như thế.”
“Rộng lượng?”
Diệp Thu Bạch nói: “Khi đó ta mới vào Thẩm Gia Trang, vẫn còn lấy thân phận Thức Bạch, cho nên mọi người đều cảm thấy ta là con riêng của Trang chủ, ngay cả phu nhân cũng không ngoại lệ, nhưng phu nhân lại chăm sóc ta rất nhiều, ta còn nhớ rõ, phu nhân còn từng nói gì mà…… có ta ở đây thật sự là quá tốt, ngươi liền không cần sinh con cho Trang chủ.”
Giọng hắn nhiễm vài phần thú vị.
“Kia…… Là ta ……” Hồng Đậu cảm thấy đứng ngồi không yên, “Là do ta thấy Thức Bạch nghe lời hiểu chuyện như vậy, nghĩ thầm Thẩm Gia Trang có Thức Bạch làm người thừa kế là đủ rồi đó mà.”
Không, nàng chỉ là không muốn dính dáng nhiều đến Thẩm Lạc Ngôn mà thôi.
Diệp Thu Bạch cười, “Hơn nữa phu nhân đối với việc Phượng di nương cùng Liễu di nương hầu hạ Thẩm Trang chủ, một chút cũng không ngại.”
“Ai, cái này ngươi không hiểu được, một sân bốn người, vừa vặn tốt gom đủ một bàn mạt chược.” Hồng Đậu thoải mái hào phóng gật gật đầu, thật sự một chút cũng không thèm để ý hậu viện của Thẩm Lạc Ngôn có bao nhiêu nữ nhân.
“Như thế làm ta bỗng nhiên nhớ tới lời phu nhân dạy dỗ ta trước kia.”
“Dạy dỗ?”
“Phu nhân đã từng nói qua, thê tử là để tiêu dùng tài sản của trượng phu, trùng hợp, tài sản của Võ Lâm Minh cũng không coi là thiếu, phu nhân cũng nói qua, nữ nhân vẫn chỉ nên cưới một thôi mới tốt, trùng hợp, hậu viện Võ Lâm Minh còn chưa từng có lấy một nữ chủ nhân, phu nhân ngươi nói xem, điều kiện của ta như vậy, liệu có thể được giai nhân ưu ái không?”
Loại vấn đề này vì sao lại muốn hỏi nàng!?
Hồng Đậu muốn cắn khăn, nàng bồi dưỡng ra được một nam nhân tốt, chính là để cho những người khác được lợi à?
“Diệp Minh chủ, ngươi hỏi cái vấn đề này……” Nàng thấp thỏm hỏi: “Là bởi vì có người mà ngươi yêu thích sao?”
Ngoài dự đoán, Diệp Thu Bạch hào phóng trả lời: “Ta xác thật là có người mình thích.”
“Người kia là ai!?” Trong mắt Hồng Đậu toát ra tia lửa, dường như là chỉ cần biết người kia là ai xong, nàng sẽ liền đi đánh nhau với người ta một trận.
Diệp Thu Bạch ánh mắt ấm áp, trong giọng nói thanh nhã như gió cũng nhiều thêm một phần nhu tình mà những người khác không dễ phát hiện, “Người mà ta thích kia, xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.”
“Hóa ra trái tim Diệp Minh chủ sớm đã thuộc về nô gia sao?” A Miên không biết từ nơi nào vọt ra bắt lấy tay Diệp Thu Bạch, “Nô gia nhất định sẽ không đợi ở nơi xa xôi chân trời, chỉ đợi ở trước mắt Diệp Minh chủ……”
Nói xong, A Miên lại che miệng cười một tiếng.
Hồng Đậu thấy thế, ngẩn người.
P/s: A Miên: “Không quan trọng bạn làm gì, quan trọng là phải làm đúng lúc 😎 ”