Ngọc lang thấy vẻ mặt Hồng Đậu không giống giả bộ, hắn liền đứng vững, chuẩn bị xong tư thế, mũi chân nhún một cái, lại tiếp tục xông lên. Rất nhanh, trong rừng lại một lần nữa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của nam nhân bị đánh bay.
“Ngọc lang!” Ngọc nương đã có thể thuần thục nâng tướng công bị ngã xuống đất dậy, nàng quay sang Hồng Đậu cả giận nói: “Ngươi nữ nhân này lại gạt người! Ngươi chính là cố ý!”
“Thật sự xin lỗi, xin lỗi……” Hồng Đậu vội vàng xua xua tay, lại tỏ vẻ xin lỗi cười một chút, lúc này mới nói: “Ta nghĩ, có khả năng là ta không thích nam nhân chạm vào ta, cho nên nội lực vô thức phát ra liền không thu lại được. Ta bảo đảm sẽ không có lần tiếp theo, Ngọc công tử, ngươi lại đến một lần đi, lần này ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đánh bay ngươi nữa!”
“Có quỷ mới tin ngươi nói!” Bị đánh văng rất nhiều lần, Ngọc lang chỉ cảm thấy một thân xương cốt này của mình đều sắp tan rã, hắn hết sức lo lắng nếu như mình lại bị đánh bay như vậy thêm một lần, có lẽ thân thể hắn về sau sẽ không còn đủ điều kiện mà cùng Ngọc nương làm chuyện “không thể kìm lòng” được nữa!
Ánh mắt Hồng Đậu chân thành, không có nửa phần giả bộ, “Nhất định là vì lý do Ngọc công tử là nam nhân, như vậy, chi bằng Ngọc phu nhân tới đi, ta tin tưởng, Ngọc phu nhân cùng ta đều là nữ giới, chỉ cần là Ngọc phu nhân tới gần ta, ta tuyệt đối sẽ không phản ứng theo bản năng như vậy!”
Diệp Thu Bạch đứng ở phía sau Hồng Đậu cũng nghiêm trang nói: “Ta cảm thấy lời Thẩm phu nhân nói có đạo lý, Ngọc phu nhân không ngại thì thử một lần xem.”
Ngọc nương cùng Ngọc lang nhìn nhau một cái, đôi vợ chồng này bên nhau nhiều năm, chỉ cần dùng ánh mắt đã có thể giao lưu, không lâu sau, Ngọc nương nói: “Vậy được rồi, để ta báo thù này cho tướng công!”
Ngọc nương nhặt lên một nhánh cây liền lao về phía Hồng Đậu, lúc này đây nàng quả thật không bị nội lực đánh bay giống Ngọc lang, chỉ là khi đến gần Hồng Đậu, thì lại bị một đạo kiếm khí đánh bay.
“Ngọc nương!” Ngọc lang vội tiếp được thân mình Ngọc nương, lại phẫn nộ chỉ trích Hồng Đậu, “Ngươi lại gạt người!”
“Không đúng không đúng!” Hồng Đậu xua tay, “Lúc này thật sự không phải ta!”
Đột nhiên, lại có vài đạo kiếm khí hướng thẳng về phía Ngọc lang Ngọc nương. Ngọc lang cùng Ngọc nương cuống quít né qua, lại định thần nhìn lại, trong rừng, một bóng ngườicầm kiếm chậm rãi đi tới.
Vấn Uyên kiếm đã rút khỏi vỏ trong tay Thẩm Lạc Ngôn phát ra ánh sáng lạnh, mũi kiếm nổi danh khiến người ta sợ hãi, hắn mặt không biểu cảm, chậm rãi bước đến, khi lướt thoáng qua Diệp Thu Bạch, ánh mắt cũng không hề dao động. Cuối cùng, hắn đứng chắn trước người Hồng Đậu.
Hồng Đậu lập tức liền sợ, nàng nhìn bóng dáng Thẩm Lạc Ngôn, một câu cũng không dám nói, nàng chưa từng thấy qua Thẩm Lạc Ngôn như vậy.
Vị trang chủ Thẩm Gia Trang này, sát ý trên người mạnh chưa từng có, kiếm ý quanh thân cũng không hề che lấp mà toàn bộ phóng ra, nếu có người dám can đảm làm gì, trường kiếm trong tay hắn động lần nữa là liền thấy máu.
“Phu nhân Thẩm Gia Trang, ai lại dám khinh nhục?” Một câu nói lạnh đến làm người ta sợ run, nhiệt độ không khí trong rừng trong phút chốc dường như liền thấp hơn vài độ.
Diệp Thu Bạch thu hồi trạng thái xem diễn. Nói thực ra, dáng vẻ cường thế của Thẩm Lạc Ngôn bây giờ, làm hắn có chút khó chịu, ánh mắt hắn dừng trên thân Vấn Uyên kiếm, rũ mi mắt xuống, hắn thật ra lại nhớ tới một chuyện mà vị Phượng di nương đã từng nói với hắn.
Ngọc lang cùng Ngọc nương đều hiện vẻ mặt đề phòng, Ngọc lang giơ tay, che Ngọc nương ở phía sau mình, cũng chắn thay Ngọc nương không ít sát khí, hắn nói: “Thế nào? Thẩm trang chủ muốn đòi lại công bằng cho phu nhân nhà ngươi, chẳng lẽ ta lại không thể che chở cho Ngọc nương nhà ta sao?”