“Dù sao ta cảm lạnh... cũng không có ai đau lòng.” A Miên hơi mở to mắt, bình tĩnh nhìn Hồng Đậu.
Đầu tiên là phụ thân muốn giết mình, sau đó là người yêu bạc tình bạc nghĩa...
Hồng Đậu cũng không biết câu này của A Miên là vô tâm hay cố ý. Nàng đỡ bả vai A Miên, giúp hắn ngồi thẳng thân mình, tiếp theo nàng lại nghiêm trang nói: “Ngươi hiện giờ vẫn còn bị thương đấy, nếu như lại cảm lạnh sẽ rất phiền. Nếu muốn ngủ, để ta đỡ ngươi về phòng đi.”
“Trong phòng lạnh.” A Miên nháy mắt về phía Hồng Đậu, “Nơi này ấm áp.”
Giống như một đứa trẻ xin người lớn cho mình ở bên ngoài chơi thêm.
Trong nháy mắt, Hồng Đậu mềm lòng. Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, “Vậy được rồi, sẽ ở bên ngoài thêm chốc lát.”
Hai người rất ăn ý mà tránh nói đến chuyện Tử Mẫu cổ. Nhất thời không nói gì, chỉ còn lại tiếng gió.
Sau một lát, A Miên nhẹ giọng hỏi: “Hồng Đậu không định hỏi ta điều gì sao?”
“Ta cần hỏi điều gì?”
A Miên rũ mắt, “Hồng Đậu nói chuyện với Liễu cô nương, ta đều nghe thấy được.”
Tử cổ đã truyền rất rõ cuộc nói chuyện của các nàng tới mẫu cổ bên đây.
Hồng Đậu đặt một tay lên bàn chống cằm, nàng nhìn đám mây nơi chân trời, vân đạm phong khinh nói: “Ta vẫn giữ câu kia, ngươi muốn nói thì sẽ nói. Chờ đến khi ngươi nguyện ý nói ra, ta lại làm một người nghe im lặng.”
Khóe miệng A Miên khẽ cong, đôi mắt đẹp như nước giờ phút này hiện vẻ ôn nhu hiếm thấy. Hắn nói: “Liễu Hành Chi là ta giết. Hắn lừa ta.”
Hồng Đậu ngước mắt, cũng không lên tiếng, chỉ nghiêm túc nghe hắn nói từng lời.
“Lúc đầu... trong lòng ta chỉ có một chuyện nghiên cứu cổ độc, tuy chưa thích nữ tử, nhưng ta cũng không nghĩ mình sẽ thích một nam nhân, cho đến một mùa xuân năm nọ, Liễu Hành Chi xuất hiện trước mặt ta.”
Khi đó A Miên vẫn là một nam nhân bình thường chưa mặc nữ trang. A Miên biết, Liễu Hành Chi hứng thú với mình chẳng qua là vì khuôn mặt này của hắn. Nhưng A Miên cũng không để ý, bởi hắn hứng thú với Liễu Hành Chi cũng là vì khuôn mặt của hắn ta.
Nam nhân đều là sinh vật tục khí. Ít nhất ánh mắt đầu tiên của bọn họ vĩnh viễn đều là xem mặt đối phương.
Muốn bẻ cong một thẳng nam cũng không phải một việc đơn giản, nhưng trong loại chuyện đối mặt con mồi này, Liễu Hành Chi không thiếu nhất chính là kiên nhẫn. Hắn ta theo đuổi A Miên không bỏ, khiến A Miên chưa bao giờ có kinh nghiệm yêu đương không ứng phó kịp. Liếu Hành Chi tốn hơn nửa năm, rốt cuộc cũng hoàn toàn cưa đổ được A Miên.
Nhưng Liễu Hành Chi trước nay đều không phải một người chung tình, hắn ta chỉ hưởng thụ quá trình khiến một người thích mình mà thôi, chờ đến khi người kia thực sự rung động với hắn, hắn sẽ lại cảm thấy không thú vị.
A Miên mẫn cảm nhận ra thái độ ngày càng lãnh đạm của Liễu Hành Chi đối với hắn. Hắn chỉ đơn thuần cho rằng Liễu Hành Chi lùi bước khi phải đối mặt với ánh mắt khác thường của người khác mà thôi. Cho nên, hắn “biến thành” một nữ nhân.
Hắn cho rằng làm như vậy có thể vãn hồi tâm ý của Liễu Hành Chi, nhưng hắn không biết, một nam nhân đã không thật lòng thì chẳng thể nào kéo được hắn ta trở lại.
Ngay khi Liễu Hành Chi cảm thấy hứng thú với hoa khôi thanh lâu, A Miên đã tự tay giết hắn. Cũng chính từ ngày này, trên giang hồ có thêm một Độc Tiên Tử A Miên bất nam bất nữ.
A Miên thích cố ý dụ dỗ đàn ông có vợ, nhìn những nam nhân đó vứt bỏ thê tử thề non hẹn biển cùng mình lúc trước, lại đối với hắn như si như say, trong lòng hắn chỉ cười lạnh.
Nam nhi thế gian toàn kẻ bạc tình, nên A Miên đã giết hết những nam nhân hai lòng ba dạ đó.