Mà đối với Đường Môn, quan trọng hơn là, dưới tình huống lão môn chủ vừa đi, lại tuyển ra môn chủ mới, không để Đường Môn cứ thế xuống dốc như vậy.
Ngụy Thức bình tĩnh nói: “Chờ đến khi môn chủ mới được chọn ra, hết thảy đều sẽ tốt.”
“Chỉ hy vọng như thế.” A Miên cười một tiếng,
Kế tiếp, người hai bên đều không tiếp tục nói chuyện.
Ước chừng qua nửa canh giờ, mừa dần dần tạnh, Ngụy Thức cùng Đường Linh Linh nói một tiếng cáo từ, liền rời khỏi tòa miếu đổ, lên xe ngựa của mình rời đi.
Hồng Đậu nhìn theo bóng dáng đôi phu thê này biến mất, nàng nghiêng đầu, như đang có chuyện gì chưa hiểu rõ.
“Hồng Đậu cho rằng ta có hứng thú với nữ nhân khác…” A Miên lạnh lẽo nói: “Sao ta lại cảm thấy Hồng Đậu mới có hứng thú với nữ nhân khác đây?”
“Không không!” Hồng Đậu lập tức hồi phục tinh thần xua xua tay, nàng vội giải thích, “Ta chỉ cảm thấy có chút kỳ quái.”
“Có gì kỳ quái?”
“Chính là… Vị cô nương Đường Linh Linh kia, nàng gọi lão gia tử Đường Môn là ông nội, mà vị công tử Ngụy Thức kia, hắn lại gọi lão gia tử Đường Môn là ông ngoại, vậy chẳng phải là …”
A Miên gật đầu, “Không sai, bọn họ là biểu huynh muội.”
“Biểu, biểu huynh muội…” Thái dương Hồng Đậu giật giật.
A Miên hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không… Không có gì.” Hồng Đậu lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, đây không phải hiện đại, mà là ở cổ đại, ở cổ đại, biểu huynh muội kết hôn, đó chính là chuyện thường, có thể nói đây là thân càng thêm thân, huống chi… sau khi đã trải qua chuyện của đôi phu thê Tiêu Chính An và Nghiêm Doanh, Hồng Đậu lại cảm thấy, biểu huynh muội kết hôn còn dễ tiếp nhận hơn so với huynh muội ruột ở bên nhau nhiều.
Đoạn đường còn lại cũng không xa, đại khái là qua khoảng hai canh giờ, bọn họ rốt cuộc tới Đường Môn, lúc này mặt trời đã sắp lặn.
Hồng Đậu xuống xe ngựa, nhìn bậc thang nối tiếp nhau thật dài, nàng liền suy sụp, “Không phải chứ! Còn phải leo nhiều bậc thang như vậy sao!”
“Hồng Đậu không muốn đi lên bậc thang, ta cõng nàng là được.”
“Không được!” Hồng Đậu nhìn đệ tử Đường Môn canh giữ hai bên bậc thang, cho dù đáy lòng nàng rất tán thành đề nghị của A Miên, nhưng nàng là một người sĩ diện. Hồng Đậu cắn răng, quyết đoán nói: “Đi thôi!”
Mông Nhi nhìn bóng dáng tràn đầy nhiệt tình của Hồng Đậu, kỳ quái, “Sao sư tẩu lại đột nhiên động lực lớn như vậy?”
Trong ấn tượng của Mông Nhi, Hồng Đậu có võ công rất lợi hại, nhưng đồng thời cũng là một người rất lười biếng.
Khóe mắt A Miên khẽ cong, nhoẻn miệng cười, cực kỳ am hiểu mà nói: “Ngoại trừ sợ mất mặt, còn có một nguyên nhân rất quan trọng.”
“Là nguyên nhân gì?”
Đương nhiên là rèn luyện nhiều, càng có thể sinh hạ một đứa trẻ khỏe mạnh hơn.
A Miên không nói câu này ra, hắn nhàn nhạt quét mắt nhìn Mông Nhi, nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Mông Nhi mờ mịt nhìn A Miên đuổi theo bóng dáng Hồng Đậu, hắn khó hiểu chớp chớp mắt, vẫn đi lên theo.
Tất cả đèn lồng ở Đường Môn đều đổi thành màu trắng, mà biểu cảm của đệ tử Đường Môn cũng đều không tốt lắm, loại không khí trang trọng bi thương này rất dễ dàng khiến mỗi người đều bị ảnh hưởng.
Hồng Đậu ngậm miệng, không dám cười, cũng không dám ồn ào lớn tiếng, nàng chỉ ngoan ngoãn đi theo bên cạnh A Miên, nhìn A Miên giáo thiệp với người tiếp đãi khách của Đường Môn.