Lời Thẩm Lạc Ngôn nói thành công khiến Hồng Đậu không rét mà run, bởi vì nàng nhớ tới Ngôn Kỳ, nam nhân thân phận thần bí, lại hành tung bất định này, còn nhớ rõ, khi gặp mặt lần đầu tiên, hắn liền nói đôi mắt nàng thực đẹp.
Hồng Đậu càng nghĩ càng sợ hãi, nàng không khỏi tưởng tượng, nếu nàng thật sự cùng Ngôn Kỳ rời đi, có lẽ hiện tại cũng đã thành một người mù.
Vì lời nói của Thẩm Lạc Ngôn, cả tối hôm nay Hồng Đậu đều không thể ngủ ngon được, lá gan nàng thật sự nhỏ, vất vả bao lâu mới ngủ được, mà vẫn còn mơ thấy ác mộng mình bị móc mắt, chờ đến khi Hồng Đậu mở đôi mắt quầng thâm từ trên giường ngồi dậy, mặt trời cũng đã lên cao.
Không khéo, Hồng Đậu mới vừa rời giường liền nghe được tiếng ồn ào bên ngoài phòng ở, nàng mở cửa sổ ra, liền thấy ngoài phòng có vài người đang đứng, Thẩm Lạc Ngôn, Lý Tùy Phong, còn có Phúc thẩm…… Không đúng, là Quỷ bà.
Quỷ bà trên mặt đã không còn vẻ hiền lành hòa ái, biểu tình bà ta âm trầm, giọng nói cũng âm trầm, “Lý Tùy Phong, ngươi cũng biết quy củ của Quỷ thôn rồi, một nam một nữ kia là hàng hóa của ta, không giao đủ bạc mua hai người này, ngươi đừng có mơ mà cất giấu được.”
“Quỷ bà, ta biết ngươi cùng Quỷ công làm kiểu buôn bán gì.” Lý Tùy Phong cười nói: “Chẳng qua, người ngươi nên tìm không phải ta, mà là vị công tử này, hắn chính là trượng phu của vị cô nương ngươi lừa tới kia.”
Quỷ bà nhìn về phía Thẩm Lạc Ngôn, lập tức lạnh lùng “Xuy” một tiếng, “Lý Tùy Phong, ngươi muốn lừa lão bà tử ta à, nói dối cũng không biết động đầu óc, vị cô nương kia rõ ràng vẫn là tấm thân xử nữ, một hoa cúc khuê nữ sao lại có trượng phu cho được?”
Lời vừa nói ra, Lý Tùy Phong liền có dụng ý liếc mắt nhìn Thẩm Lạc Ngôn, “Thẩm trang chủ, thân thể ngươi có phải không dùng được hay không?”
Thẩm Lạc Ngôn sắc mặt tối sầm.
Không trách Lý Tùy Phong lại hỏi như vậy, mà việc này thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi, cho dù Thẩm Lạc Ngôn có người trong lòng là chuyện thật đi chăng nữa, nhưng Phương Hồng Đậu nói như thế nào cũng là một mỹ nhân tiêu chuẩn, hắn tuy rằng chưa từng gặp Phượng Khuynh Liên, nhưng hắn cũng có thể nói cho dù Hồng Đậu có không đẹp bằng Phượng Khuynh Liên đi chăng nữa, nhưng nàng cũng thật sự là một đại mỹ nhân a, Thẩm Lạc Ngôn thế mà lại có thể tâm như nước lặng đối với Hồng Đậu, ngoại trừ trường hợp Thẩm Lạc Ngôn thân thể có tật, còn có thể là khả năng nào nữa chứ?
Thẩm Lạc Ngôn lạnh mặt, “Đừng vội ăn nói linh tinh.”
“Ăn nói linh tinh?” Quỷ bà lại hừ một tiếng, “Số người mà ta gặp còn nhiều hơn muối các ngươi ăn, cô nương kia có phải tấm thân xử nữ hay không, ta còn nhìn không ra được chắc? Đừng nói ngươi không phải trượng phu của nàng, ngay cả khi ngươi là trượng phu của nàng thật, đến Quỷ thôn, lại vào nhà của Quỷ bà ta, vậy nàng chính là hàng hóa của Quỷ bà ta, muốn đưa người về, thì phải đem tiền tới mà mua.”
Thẩm Lạc Ngôn lạnh giọng, “Hồng Đậu là người, không phải là hàng hóa.”
“Ở nơi này của ta, người chính là hàng hóa, còn là hàng hóa quý báu nhất.” Quỷ bà âm hiểm cười, “Hàng năm sống ở cái nơi chim không thèm ỉa này, khó có khi gặp được hàng hóa cực phẩm như vậy, lão bà tử ta nhất định sẽ không để cho các cứ thế mang đi không trả tiền!”
“Khinh người quá đáng!”
“Thẩm trang chủ!” Lý Tùy Phong vội vàng kéo lại Thẩm Lạc Ngôn đang muốn rút kiếm, “Quy củ của Quỷ thôn, không cho phép động võ, nếu không thôn trưởng sẽ tự mình ra mặt đối phó ngươi, nơi này không phải địa bàn của ngươi, lựa chọn động thủ cũng không phải hành động sáng suốt.”
Nếu chỉ có một mình thôn trưởng, thì đối với Thẩm Lạc Ngôn mà nói, có lẽ không coi là cái gì, mấu chốt là, thôn trưởng động thủ, vậy Thẩm Lạc Ngôn liền sẽ trở thành kẻ địch bị toàn bộ Vô Bạch thôn công kích, hai đấm khó địch bốn tay, phần thắng cực thấp.