Đời đời kiếp kiếp...
Đây là quãng thời gian dài nhất Hồng Đậu từng nghe được, dài đến mức khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng.
“Ôn Diễn...” Còn lạnh hơn gió đêm, chính là trái tim Hồng Đậu. Nàng bước lên trước một bước, vẫn ôm một tia chờ mong nói: “Nam Quốc còn nhỏ như vậy... con bé chưa biết nói, vẫn chưa biết gọi cha... Ngươi sẽ không nhẫn tâm với con bé như vậy, phải không?”
“Hồng Đậu, về sau chúng ta còn có thể có rất nhiều rất nhiều Nam Quốc.” Ôn Diễn nhẹ giọng cười, lại giơ tay, ôn nhu vỗ về gương mặt Nam Quốc, nghiễm nhiên biến thành một từ phụ ôn hòa. Hắn rũ mắt nói: “Nam Quốc còn nhỏ, còn chưa nhìn ra con bé giống ai, chẳng qua ta đoán, con bé nhất định là giống Hồng Đậu. Đáng tiếc... Hồng Đậu lại hoàn toàn không muốn chờ Nam Quốc lớn lên, nếu không, Hồng Đậu sẽ không tính toán vứt bỏ hai cha con chúng ta mà đi.”
Lưng Hồng Đậu phát lạnh, nàng đã không cách nào tiếp tục lừa gạt bản thân để tỏ ra trấn định, nàng hô lớn: “Ôn Diễn, đưa con cho ta!”
“Hồng Đậu còn muốn đứa trẻ làm gì?” Ôn Diễn ôn nhuận như ngọc cười nói: “Hồng Đậu muốn đi liền cứ rời đi là được, sau khi nàng rời khỏi, ta và Nam Quốc sẽ trở nên thế nào cũng không liên quan đến nàng, không phải sao?”
“Ôn Diễn! Ngươi không thể nhẫn tâm như vậy!” Cảm xúc của Hồng Đậu đã gần như sụp đổ, nàng cố níu giữ suy nghĩ của mình: “Nam Quốc là đứa trẻ ta sinh hạ, ngươi không thể làm vậy với con bé!”
“Người tàn nhẫn nhất chẳng lẽ không phải Hồng Đậu sao?” Nụ cười dối trá trên mặt Ôn Diễn đã biến mất không còn, thay vào đó là ánh mắt âm trầm của hắn, “Tình cảm lâu dài giữa ta và Hồng Đậu, Nam Quốc vừa mới ra đời, ở trong mắt Hồng Đậu, mấy thứ này đều có thể vứt bỏ, rốt cuộc là ai nhẫn tâm đây?”
Hồng Đậu không nói nên lời, đại não của nàng giờ phút này dường như trống rỗng, ngay cả tiếng gió cũng nghe không vào.
“Tuy rằng ta không biết trong việc gom đủ bốn tờ giấy màu đỏ liền có thể về nhà theo lời Hồng Đậu, ‘nhà’ là nhà ở đâu, nhưng ta có dự cảm, Hồng Đậu muốn đến một nơi ta không tìm thấy được.”
Hồng Đậu càng nắm chặt bốn tờ giấy trong tay.
Khi “A Miên” chết, nàng lỡ miệng nói ra những lời kia, đều đã bị hắn nghe được.
Bốn tờ Mao gia gia này, có thể giúp nàng về nhà.
Hơn nữa ‘nhà’ này, đương nhiên không phải Phương gia ở đây.
Sự hiểu biết của Ôn Diễn đối với Hồng Đậu còn sâu hơn nàng hiểu biết chính mình, bối cảnh gia đình của nàng ra sao, hắn đều rõ ràng, Ôn Diễn cũng không thích có chuyện nằm ngoài tầm khống chế của hắn. Thích Hồng Đậu là chuyện ngoài ý muốn mà chính hắn buông lơi không kiểm soát, nếu đã để tình cảm đối với nàng tự do phát triển, hắn liền không chấp nhận để nàng rời đi.
Quả thực, ở trong mắt Ôn Diễn, chỉ cần có thể đạt tới mục đích của hắn, bất luận thứ gì hắn cũng đều có thể hy sinh.
Trước kia, mục đích của hắn chỉ có thuốc trường sinh bất lão, mà hiện tại, mục đích của hắn chỉ có Hồng Đậu.
Về phần Nam Quốc... Quả thật như lời hắn nói, chỉ cần nàng nguyện ý, bọn họ còn có thể có Nam Quốc thứ hai, Nam Quốc thứ ba... Đối với Ôn Diễn mà nói, Nam Quốc cũng chỉ là Nam Quốc mà thôi, đây là một cái tên, một danh hiệu.
Vì thế, Ôn Diễn nói: “Hồng Đậu, đưa bốn tờ giấy kia cho ta, ta liền đem Nam Quốc bình an giao cho nàng, thế nào?”
“Ôn Diễn...”
Hồng Đậu vừa gọi ra tên hắn, hắn đã lại cười nói: “Đương nhiên, nếu Hồng Đậu cảm thấy không quan trọng, cũng có thể lựa chọn cự tuyệt.”
Đúng lúc, Nam Quốc tỉnh ngủ.
Đứa trẻ nhỏ bé có lẽ cảm thấy lạnh, cũng có lẽ cảm thấy đói, sau khi mở to mắt không lâu liền oa oa khóc lên.
Mà Ôn Diễn ôm đứa trẻ, lại tựa như không hề nghe thấy.
Danh Sách Chương: