Bọn họ vì nghe được tiếng kêu của Hồng Đậu mới tới đây, tuy nói Thẩm Lạc Ngôn biểu hiện không lo lắng chút nào về việc A Miên sẽ tính kế Hồng Đậu, nhưng Hồng Đậu rốt cuộc kinh nghiệm giang hồ không sâu, ai biết A Miên sẽ sử dụng thủ đoạn xấu xa nào?
Nhưng, hình ảnh trước mắt thật sự có chút khiến bọn họ không thể nào hiểu được.
Chỉ thấy Hồng Đậu cuộn tròn nằm trên giường, chỉ chừa lại bóng lưng, vô thanh vô tức, bất động, dường như là ngủ rồi, mà A Miên thì sao, nàng đang ngồi bên kia giường, một tay nâng cằm, cười tủm tỉm nhìn Hồng Đậu đang bởi hạnh phúc tới quá đột nhiên mà lâm vào an tĩnh.
Đặc biệt là không khí quỷ dị không tên trong phòng này, bất luận nghĩ như thế nào, hình ảnh hiện tại đều có chút kỳ quái.
Người đầu tiên hành động chính là Thẩm Lạc Ngôn, hắn đi đến trước giường, sau khi nhìn A Miên, mới hỏi Hồng Đậu: “Ngươi có sao không?”
Hồng Đậu nức nở một tiếng, nàng che lại cái mũi không dám xoay người lại, chỉ ấp úng trả lời: “Ta, ta không có việc gì……”
Thẩm Lạc Ngôn thấy nàng như vậy, lại càng cảm thấy có vấn đề, hắn duỗi tay bắt lấy bả vai Hồng Đậu, xoay thân thể của nàng ra đằng trước, liền thấy được bộ dáng nàng mặt đỏ tai hồng, mặt đầy ý xuân, hắn vẫn chưa gặp qua Hồng Đậu như vậy bao giờ, không khỏi khựng lại, sau đó, hắn lại hỏi: “Phương Hồng Đậu, ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?”
Trước kia câu nệ lễ tiết, hắn còn khách khách khí khí gọi nàng một tiếng phu nhân, hiện tại…… Hiện tại hắn kêu nàng một tiếng Phương Hồng Đậu cũng đều xem như khách khí!
Không thể không nói, một nữ nhân lần nào cũng có thể khiến người ta tức chết còn có thể sống tốt như vậy, Thẩm Lạc Ngôn quả thật đúng là người thiện lương, chẳng phải vậy sao? Cho dù bị nàng chọc cho tức chết, Thẩm Lạc Ngôn cũng vẫn bảo hộ nàng chu toàn.
Hồng Đậu lại nghe được một tiếng cười khẽ, không hề nghi ngờ, đây là truyền đến từ phía A Miên, nàng không khỏi lại nghĩ tới việc vừa thân mật tiếp xúc với mỹ nhân, còn chưa trả lời Thẩm Lạc Ngôn, mặt nàng lại đỏ rừng rực.
“Phương Hồng Đậu, ngươi lại đang chơi cái trò gì thế?” Thẩm Lạc Ngôn chỉ cảm thấy Hồng Đậu lại nghĩ đến phương pháp khác để chọc tức hắn, hắn đều đã làm tốt chuẩn bị chống chịu áp lực, lại không nghĩ rằng nha đầu này chỉ lo ngây ngô cười.
Hồng Đậu che lại cái mũi, đỉnh đầu dường như muốn bắt đầu bốc khói.
Lý Tùy Phong nhìn A Miên, “Uy, không phải ngươi dùng cổ gì với Thẩm phu nhân chứ?”
“Nếu là dùng cổ……” Khóe môi A Miên giương lên, đôi mắt yêu mị giấu phong tình vạn chủng, “Vậy cũng hẳn là nô gia đem cổ hạ trong lòng tiểu cô nương.”
Nàng mị nhãn như tơ, giọng lại càng nhu mị tận xương, ngữ khí cũng có ma lực chọc người ta mơ màng.
Lý Tùy Phong có thể thề với trời, tuy rằng hắn đã từng giết rất nhiều người, nhưng hắn lại là người có tư tưởng chính trực, sẽ không nghĩ đến thứ gì đen tối, nhưng quỷ dị chính là, từ trong giọng A Miên, trong đầu hắn thế mà lại bất giác hiện ra một hình ảnh hương diễm.
Hai nữ nhân ở trên giường dây dưa lẫn nhau……
Lý Tùy Phong bị cảnh tượng trong đầu chính mình dọa sợ rồi, hắn liều mạng lắc đầu, đem những hình ảnh lung tung rối loạn trong đầu đó đuổi đi, lại xoa xoa cánh tay mình, cảm thấy một trận lạnh run cầm cập.
Thẩm Lạc Ngôn chưa bao giờ là người bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng hắn nhìn Hồng Đậu vẫn đang e lệ đỏ mặt kia, cũng không thể không giật giật khóe miệng, hắn một người nam nhân còn không bị nữ nhân yêu diễm kia mê hoặc đến, lại không nghĩ rằng Hồng Đậu một nữ nhân cư nhiên lại quỳ gối dưới váy thạch lựu* của A Miên.
*quỳ gối dưới váy thạch lựu (của ai): ý chỉ bị chinh phục bởi sắc đẹp của người phụ nữ đó. (Xuất phát từ điển tích Dương Quý phi)