Nói xem… nữ nhân bình thường nghe được tình lang của mình bắt một cô nương về, không nghĩ nhiều cũng liền thôi, nếu nghĩ nhiều, chẳng lẽ lại cảm thấy tình lang của nàng bắt cô nương cho những người khác sao?
Dựa theo tư duy bình thường mà nói, Hồng Đậu hẳn nên hiểu lầm A Miên muốn có Tề nhân chi phúc mới phải, đúng không!?
Hồng Đậu đi tới, vỗ vỗ vai Mông Nhi, “Mông Nhi, sư tẩu tin tưởng ngươi không cần dựa vào loại phương pháp này cũng có thể tìm được bạn gái!”
Mông Nhi trầm mặc. Hắn một chút cũng không cảm thấy cao hứng, cảm ơn.
Hồng Đậu lại đi đến trước mặt cô nương kia, nàng ngồi xổm xuống, lấy miếng vải bố trong miệng cô nương kia ra, nàng cố hết sức cười thân thiện, nói: “Cô nương, ngươi đừng sợ…”
“Phương Hồng Đậu!” Nào biết cô nương này vừa nói được, đã kinh hãi giận dữ thốt lên: “Ngươi quả nhiên là một nữ nhân đáng sợ!”
Hồng Đậu dựng thẳng mày, “Này… Cô nương, người trói ngươi lại cũng không phải ta nha, sao ngươi lại nói ta là nữ nhân đáng sợ?”
“Ta ngụy trang tốt như vậy, nếu không phải ngươi nhìn thấu thân phận của ta, bảo A Miên cô nương… không phải, là A Miên công tử bắt ta lại, hiện giờ ta có thể bị khống chế như vậy sao!?” Cô nương này vừa nói, nước mắt liền tủi thân rớt ra, “Mệnh ta sao lại khổ như vậy chứ! Lần nào cũng thua dưới tay ngươi. Ta không phục!”
Hồng Đậu nhìn thấy nữ nhân khóc, liền sợ tới mức lui một bước về sau.
Mông Nhi lạnh lạnh nói: “Ngươi khiến nàng ta khóc rồi.”
“Này, sao lại nói thế được! Là chính nàng khóc có được không!” Hồng Đậu không gánh nổi tội danh chọc con gái khóc, nàng trước nay đều thương hương tiếc ngọc, việc chọc khóc con gái là trăm triệu lần không thể!
Mông Nhi lại lạnh lạnh nhìn Hồng Đậu, tiếp tục lạnh lạnh nói một câu: “Nhưng nàng ta thật sự là vì ngươi mới khóc.”
Hồng Đậu trầm mặc, nàng bất đắc dĩ lại đến gần một bước, ngồi xuống trước mặt cô nương kia, nàng khụ khụ, khẽ hắng giọng nói: “Cô nương… ngươi có thể đừng khóc được không?”
“Oa!” Nào biết cô nương kia còn khóc lớn hơn nữa, “Vì sao mệnh ta lại khổ như thế! Lần đầu tiên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đã phải làm chân chạy việc, lại phải ăn điểm tâm độc, còn bị chính khói mê của mình làm cho té xỉu! Hiện tại còn bị người ta bắt trói! Phương Hồng Đậu! Ngươi là khắc tinh của ta sao!?”
Nói đoạn, tiếng khóc của nàng còn thảm hại hơn.
Hồng Đậu nghe xong, như suy tư điều gì, nàng vươn tay ra xoa lên mặt cô nương này, lại kéo kéo da mặt nàng ta, tiếp theo lại xoa xoa, mặt cô nương này bị tra tấn đến đỏ lên rồi.
“Kẻ sĩ thà chết chứ không thể chịu nhục!” Thiếu nữ khóc thút thít đến đỏ hồng cả mắt, rất có cốt khí nói: “Ngươi giết ta là được rồi, còn muốn làm gì ta nữa!?”
“Không phải…” Hồng Đậu hậm hực thu tay, “Trên mặt ngươi không có mặt nạ dịch dung à?”
“Đây là mặt thật của ta! Có thể có mặt nạ gì!”
Hồng Đậu ngượng ngùng cười, “Vậy… ngươi không phải Tuyết Phi Phi à?”
“Ta hiện tại đã đổi tên!” Thiếu nữ vừa khóc vừa nói: “Ta không gọi là Tuyết Phi Phi nữa! Ta tên Tuyết Phân Phân!”
Hồng Đậu không nhịn được, “Phụt” một tiếng bật cười.
“Ngươi cười cái gì! Ta đổi tên còn không phải đều do ngươi à!” Sự bi thương của Tuyết Phân Phân đã ngược dòng thành sông rồi, “Nếu không phải vì ngươi… Ta cũng không cần đeo trên lưng tội danh giết một chưởng môn, tất cả nhân sĩ chính đạo hiện tại nghe thấy tên Tuyết Phi Phi liền đồng loạt xông tới giết ta, lúc này ta mới bất đắc dĩ sửa tên lại!”
Ừm… Tên này, còn là do Du Tử Tức tự mình đặt.
Du Tử Tức là Giáo chủ, một thuộc hạ như nàng ta chỉ có thể coi như không thấy sự vui vẻ tà ác trong mắt Giáo chủ mà nhận cái tên mới này.
July 29, 2019