Mục lục
Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Đậu không kịp hỏi “hắn” là ai, liền thấy Tô Kiếm Lai chậm rãi bước tới, nàng nhắm mắt lại, thầm nghĩ chẳng lẽ mình thật sự phải bỏ mạng ở thế giới này.

Tô Kiếm Lai hơi khom lưng, vươn tay về phía Hồng Đậu. Đúng lúc này, có một luồng kình phong đánh úp tới, Tô Kiếm Lai quyết đoán lui ra sau một bước, rút kiếm. Đao kiếm chạm nhau, bắn ra tia lửa.

Hồng Đậu cố gắng mở mắt ra, liền thấy được một bóng dáng cao lớn, nàng kinh ngạc, “Mạc, Mạc Phi Ưng?”

“Ai nha, chính là Đại Mạc!” Đan Tiểu Phiến không biết từ đâu nhảy ra, cợt nhả nói: “Chúng ta đặc biệt đến đây cứu ngươi, cảm động chứ?”

Hồng Đậu nhìn ngón tay Đan Tiểu Phiến đang điểm lung tung trên người mình, nàng hỏi: “Ngươi đang làm gì thế?”

“Ta đang nghĩ cách giải huyệt cho ngươi nha.” Đan Tiểu Phiến hoạt bát nói: “Ta từng học cách giải huyệt từ Trương gia gia. Tuy rằng ta đã quên gần hết…… nhưng cứ thử thêm vài lần là được mà.”

Hồng Đậu không nói gì.

Thấy có người tới phá, Thu lão khẽ động quải trượng trong tay, nhưng trước mặt ông ta lại xuất hiện một ông lão khác.

Ông lão khẽ ho khan, trong mắt lại tràn đầy khôn khéo, “Có ta nhìn chằm chằm ngươi rồi, khuyên ngươi đừng nghĩ tới chuyện dùng độc ở đây nữa.”

“Hóa ra là thiên hạ đệ nhất kiếm Tôn Nhất Trương, đệ tử của Tôn Nhất Đao năm đó.” Thu lão vui tươi hớn hở nói: “Lão phu ngưỡng mộ đã lâu.”

Thu lão bị Tôn Nhất Trương kiềm chế, còn bên kia lại là cảnh tượng đối lập.

Tô Kiếm Lai cười hỏi: “Từ khi nào Mạc công tử lại thích xen vào việc của người khác vậy?”

“Đây là bồi thường.” Bốn chữ đơn giản của Mạc Phi Ưng thật sự khiến người ta khó hiểu.

Đan Tiểu Phiến nói bên tai Hồng Đậu: “Ý hắn là, lúc trước đổ oan cho ngươi, cả chuyện đổi ngươi làm con tin thay Phượng Khuynh Liên nữa, hắn muốn bồi thường tương ứng cho ngươi.”

Hồng Đậu im lặng trong chốc lát, “Rốt cuộc ngươi muốn chọc lên người ta đến lúc nào?”

Diệp Thu Bạch bị thương bên cạnh nàng cũng đều ngủ rồi đấy.

“Ngươi đừng thúc giục ta mà, ta đang rất cố gắng thử!”

Mạc Phi Ưng bên kia đã đánh nhau với Tô Kiếm Lai càng thêm kịch liệt, bọn họ một bên dùng đao trầm ổn khí thế, một bên dùng kiếm tiêu sái tuấn dật, hoàn toàn là hai loại phong cách so chiêu. Chỉ thấy đao của Mạc Phi Ưng chém bị thương cánh tay Tô Kiếm Lai, kiếm của Tô Kiếm Lai lại đâm trúng ngực Mạc Phi Ưng.

Cứ đánh tiếp như vậy, tình huống của Mạc Phi Ưng sẽ không ổn.

Đan Tiểu Phiến càng nhìn càng nóng vội, “Xong rồi xong rồi, Tô Kiếm Lai chính là một cao thủ cấp bậc gia gia, Đại Mạc mới chỉ là cao thủ cấp bậc đại thúc!”

Mày Hồng Đậu giật giật, có loại cách nói xác định đẳng cấp thế này sao?

Đan Tiểu Phiến cuống quít nhìn quanh bốn phía, nàng vỗ tay một cái, “Có rồi! Trương gia gia đã từng nói, khi người ta chịu kích thích, huyệt đạo cũng sẽ bị nội lực phá tan!”

“Đợi đã……” Hồng Đậu nhìn Đan Tiểu Phiến chạy về phía giường bên kia, nàng cảm thấy không ổn, “Ngươi muốn làm gì!”

“Tay đứt ruột xót, ta rút cây châm đâm ngón tay ngươi!”

“Dừng tay!”

Đây là giọng của Hồng Đậu và Tô Kiếm Lai.

Nhưng động tác của Đan Tiểu Phiến càng nhanh hơn, nàng cầm ngân châm trong tay, vô tội chớp chớp mắt.

Bỗng có gió nổi lên, Mạc Phi Ưng vội vàng ôm Đan Tiểu Phiến rời khỏi chỗ đứng. Bởi vì động tác vội vàng, miệng vết thương của hắn chảy không ít máu, mà chiếc giường kia đã bị một chưởng khí dùng mười phần công lực đánh trúng, tan tác chia năm xẻ bảy.

Giữa đám mảnh vụn màn giường bay khắp nơi, chỉ thấy nam nhân kinh hoảng thất thố đang ôm chặt một nữ nhân bạch y ngồi dưới đất.

“A Lê…… A Lê…… Thu lão!” Tô Kiếm Lai cuống quít nói: “Ngươi biết y thuật, mau dùng ngân châm giữ hơi thở cho A Lê lần nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK