Chờ đến khi tất cả khôi phục bình tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở thô nặng của nam nhân, cùng tiếng thở dốc khó khăn của nữ nhân, trong không khí còn chưa tan kiều diễm.
A Miên ngồi tựa lưng vào vách tường lạnh băng, Hồng Đậu đang dựa trên ngực hắn, nơi da thịt hai người gắn kết đã ướt át không chịu được.
Dáng vẻ vô lực sau khi nhận hết "yêu chiều" của nàng cực kỳ giống động vật nhỏ khiến người ta yêu thương, A Miên không ngờ mình lại "ngo ngoe rục rịch" tiếp, nhưng nhớ đến đây là lần đầu của nàng, hắn cũng chỉ một tay nâng cằm nàng, hôn thật mạnh một cái lên môi nàng, không làm chuyện kịch liệt như vậy nữa.
Hồng Đậu bị động tiếp nhận nụ hôn nhiệt liệt mà ôn nhu của hắn, cho dù hiệu quả của Hợp Hoan hương đã chậm rãi tan đi, lý trí trở về, khi ý thức được mình đã làm chuyện gì cùng hắn, nàng vẫn không hề thấy hối hận. Hồng Đậu phải thừa nhận rằng, nàng thích được A Miên hôn, cùng hết thảy A Miên mang cho nàng.
Một nụ hôn thật dài kết thúc.
A Miên lại không nỡ rời môi nàng, hắn tiếp tục duỗi đầu lưỡi liếm cánh môi Hồng Đậu, một tay khác nhẹ nhàng xoa eo nàng, giúp nàng giảm bớt đau nhức.
Không khí an tĩnh nhất thời tràn ngập lưu luyến nhu tình.
Nhưng bọn họ không thể im lặng như vậy mãi.
Chờ đến khi sức lực chậm rãi trở về, Hồng Đậu nhẹ nhàng đẩy A Miên ra, nàng khó khăn xuống khỏi người A Miên, nhặt quần áo từ trên mặt đất khoác lên người, nàng đưa lưng về phía hắn, hoảng loạn mặc đồ, "Chuyện này là ta không tốt, ta sẽ không yêu cầu ngươi chịu trách nhiệm, chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra."
"Chưa từng xảy ra?" A Miên cũng đứng lên, hắn ngoài ý muốn khi nghe Hồng Đậu nói ra lời này, tiếp theo lại cảm thấy tức giận, hắn bắt lấy tay nàng, khiến nàng nhìn thẳng vào hắn, sau đó ngón tay hắn khẽ chạm lên dấu hôn màu đỏ hắn lưu lại trên chiếc cổ trắng nõn của nàng, "Những dấu vết này vẫn còn đang ở đó... nàng muốn ta coi như chưa xảy ra thế nào?"
Hồng Đậu muốn ngụy trang thành dáng vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn thất bại, nàng chỉ có thể bất chấp tất cả mà nói: "Tóm lại... Tóm lại đây là ngoài ý muốn của cả hai bên! Ngươi cũng không chịu thiệt thòi gì, chúng ta hãy coi đây là nhân duyên sương sớm (tình một đêm), giống như một giấc mộng!"
"Có phải nàng còn muốn nói đây chỉ là gặp dịp thì chơi?" A Miên nắm tay nàng càng chặt, hắn cong môi mỉm cười, trong mắt lại tràn đầy sự châm chọc khiến người ta đau lòng, một sự châm chọc với chính hắn, "Hồng Đậu, nàng ghét bỏ ta... đã từng thích một nam nhân, cũng biến mình thành bất nam bất nữ. Nàng ghét bỏ ta, nàng chán ghét ta, có đúng không?"
"Không phải!" Hồng Đậu sốt ruột nói, sao nàng có thể chán ghét hắn đây?
Trên thực tế, ngay từ lúc nàng còn chưa biết A Miên là nam nhân, nàng đã vì hắn mà cảm thấy mình biến thành người lưỡng tính, còn từng rối rắm giữa hắn và "Diệp Thu Bạch" một hồi lâu, mà sau khi biết A Miên là nam nhân, tâm tình nàng bỗng...
Bỗng trở nên thế nào, nàng cũng không nói rõ được. Đối với "Diệp Thu Bạch" chỉ là nàng chấp nhất với bốn chữ "chân mệnh thiên tử" theo lời thúc thúc từng nói với nàng, nhưng cảm giác đối với A Miên trong lòng nàng đến từ đâu, nàng lại không biết.
Nhưng nàng có thể khẳng định, bất luận A Miên là nam hay nữ, nàng vẫn có thể tiếp tục làm bạn với A Miên, nhưng sau khi xảy ra chuyện hôm nay, cho dù Hồng Đậu không muốn thì quan hệ giữa hai người nhất định cũng sẽ biến đổi.
Đôi mắt đẹp của A Miên tối tăm không ánh sáng, hơi thở cũng trở nên trầm lại, hắn nỉ non, "Hồng Đậu, nàng cũng không cần ta sao?"
Trong chớp mắt, cảm giác tội lỗi của Hồng Đậu bùng nổ, nàng muốn ôm đầu hô to, sao lại thế này!? Hiện tại nàng không cần A Miên phụ trách, A Miên lại không vui. Trước kia sau khi nam nữ xảy ra quan hệ, dáng vẻ bị vứt bỏ này chẳng phải đều do bên nữ biểu hiện sao!? Giờ hai người bọn họ lại đổi vai à?!
"Ta... Ta trực tiếp nói với ngươi vậy." Hồng Đậu không dám nhìn thẳng mặt A Miên, nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm hòn đá nhỏ trên đất mà nói: "A Miên, tuy cảm giác ở bên cạnh ngươi rất tốt, nhưng ta phải về nhà. Ta không thể làm mất thời gian của ngươi, khiến ngươi lỡ dở."